Tô Huy từng ngụm từng ngụm ăn cháo, hai người vẫn in nguyên không nói chuyện, ngay cả tiếng va chạm của đồ sứ cũng đều trở nên rõ rệt hơn.
“Huy......”. Ti Việt dừng một chút. “Em đang hối hận sao? Việc cùng anh một chỗ?”
Tô Huy vẫn duy trì tư thế cúi đầu ăn, không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng Ti Việt. Hối hận là có, nhưng không chỉ có hối hận, hai người phát triển mối quan hệ đến nước này cũng không phải do một người quyết định. Là ai hấp dẫn ai trước, từ lúc mới bắt đầu, quyền quyết định là ở cậu, tuy rằng Ti Việt luôn năm lần bảy lượt nói sẽ dùng bạo lực, nhưng hơn ai hết cậu biết hắn nhất định sẽ không làm như vậy. Trong khoảng thời gian sống chung, hắn còn đối với cậu vô cùng tốt. Giống bát cháo trước mắt này, là do hắn ở phòng bếp làm cho.
Nhưng là, cậu vẫn ngoan cố chờ đợi cái gọi là nhân sinh kia, cái gọi là chân thành kia, cái mong ước kinh doanh kia tất cả không thể sụp đổ ở phía sau, hơn nữa cậu chỉ mới có mười sáu tuổi. Có lẽ cái phôi thai trong bụng chính là tiếng chuông cảnh tỉnh dành cho cậu.
“Đúng vậy, tôi hối hận.”. Tô Huy nói đến đây, ánh mắt nhìn thẳng Ti Việt, không một tia do dự, từ trong lòng mà nói ra. “Này cũng là trước tiên chấm dứt một năm mà thôi...”. Lời nói vô ý phát ra lại làm Tô Huy giật mình, thì ra, cũng thật là chỉ có một năm, đó là quyết định sáng suốt. “Tôi sẽ đến đại học An Huy, học ngành y, sau đó trở thành một bác sỹ. Tất cả của anh, tôi sẽ quên hết.”
Ti Việt nghe vậy biểu tình ngơ ngác, buông bát, nói: “Huy, Tiểu Huy, anh thật sự rất thích em, thật sự rất thích...... Khoảng thời gian đó, em ngồi bên cạnh, rất im lặng, nhưng nở nụ cười dù chỉ một chút, anh cũng thực sự rất thích...... Em muốn đến nơi khác học đại học, anh sẽ theo em....... Để cho anh ở lại đây, có được không?”
Nhìn Ti Việt hốc mắt dần đỏ lên, Tô Huy một trận thất thần, đàn ông con trai sao lại có thể khóc thành cái dạng này?
“Không được, anh hiện tại muốn đi, anh không biết cùng tôi một chỗ sẽ mang đến nhiều phiền toái sao, anh là bị trường học trước kia đuổi học, anh có thể có tiếng tốt sao? Chỉ là một tên côn đồ đi đánh người mà thôi. Ngay cả bạn bè trong lớp còn không dám tiếp cận anh, nên mới muốn cho tôi làm bạn cùng bàn của anh? Chính là thầy chủ nhiệm không đồng ý cho tôi đổi chỗ ngồi mà thôi!”. Không nghĩ Ti Việt hiện tại biểu tình như thế nào, Tô Huy tiếp tục nói: “Anh lần trước cũng là đi đánh nhau có phải không, nói là không gây phiền phức cho tôi, nhưng kết quả cũng có khác gì?”
Ti Việt vô lực đứng lên, xoay người vào phòng kháchthu dọn đồ, khi đi ngang qua người Tô Huy, hắn dùng âm thanh nhẹ như gió nói: “Xin lỗi!”
***
Phòng ở lại trở về cảnh trống trải ngày trước. Tô Huy hít sâu một hơi, thả lỏng người, chuẩn bị làm cái chuyện kia.
Mở máy tính, tìm đến trang những phương thức bỏ thai. Bác sỹ nói thai nhi đã gần bốn tháng, phải sử dụng cách phức tạp hơn một chút... Tô Huy cảm thấy vô cùng thất vọng, những tưởng rằng cứ uống thuốc là sẽ không có chuyện gì. Nhưng là không thể ngồi chờ chết, phía trước cũng không biết làm sao để nuôi nó, bởi vì cứ tùy ý để nó lớn dần mới ra nông nỗi này. Hiện tại đối với Tô Huy mà nói, thời gian chính là quả bom đang dần phá hủy cậu.
Tô Huy đến tiệm thuốc gần nhà để mua thuốc. Nhưng mới vừa nói đến tên thuốc, nhân viên cửa hàng hình như không có kinh nghiệm liền kêu chủ tiệm ra, chủ tiệm lại nhíu mày sau khi nghe, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cậu nói bọn họ không bán loại này, phải đến sở y tế mà mua.
Sau khi đến một nơi chưa bao giờ đến, Tô Huy về nhà với tâm trạng đầy tức tối. Về đến nhà, cậu còn thật sự nhìn giấy hướng dẫn sử dụng.
Phía sau điện thoại vang lên, Tô Huy đang chìm trong suy nghĩ sâu xa chợt hoảng sợ, cứ nghĩ là Ti Việt gọi đến, không nghĩ rằng đầu dây bên kia lại là ba mẹ đã lâu không liên hệ.
Họ sắp về đến đây.
Tô Huy hai tay rung rẩy đặt tai nghe xuống, vô ý đụng trúng bình hoa, ”!! ” một tiếng, trên sàn những mảnh vỡ theo thanh âm vỡ vụn văng ra, kéo theo Tô Huy đang trong trạng thái hỗn loạn quay về hiện tại.
Trước đây vẫn rất chờ mong gặp mặt họ, đặc biệt là ba, ba sẽ cao hứng mà hỏi cậu có ngoan không. Tuy rằng dì giúp việc đối với cậu rất tốt, nhưng trên đời này người thân cận nhất với cậu vẫn chính là ba mẹ đi. Mẹ thường rất ít khi nở nụ cười với cậu, ngày trước cứ nghĩ là do cậu còn chưa đủ ngoan, ba cũng thường giúp cậu làm những món đồ thủ công xinh xắn tặng mẹ, bài tập giáo viên cho cậu đều viết thật cẩn thận, hy vọng có thể nhận được hoa hồng.. Cậu vẫn cứ nỗ lực như thế, nói lần sau nhất định sẽ làm tốt. Nhưng hình tượng bằng đất sét nhỏ mà hôm trước đem đến tặng mẹ, ngày hôm sau liền thấy nó nằm trong thùng rác. Lúc đó Tô Huy vẫn giấu nỗi thất vọng trong lòng, rõ ràng là tượng đất sét cậu cố gắng làm rất tốt, đến cả giáo viên đều nói trong lớp cậu có thành tích tốt nhất, các bạn học khác cũng ngưỡng mộ nhìn tác phẩm của cậu. Cho dù đó là món đồ mà cậu vô cùng coi trọng, mẹ vẫn là đem nó vứt bỏ, mất cả một tay trái và chân phải, trên đầu cũng dính đầy bụi.
Sau đó dần dần hiểu chuyện, Tô Huy biết mẹ không thích mình, cậu không cố gắng làm những việc để lấy lòng mẹ nữa. Ba cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi han gì.
Nhớ ngay trước Tô Huy thường phải đến bệnh viện, cậu không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện cùng những bệnh nhân thiếu sức sống ở đó, thở dài một chút, cũng không nghĩ đến rằng mình sẽ làm nũng với ba, nhưng mẹ thường đối với cậu bằng một loại ánh mắt lạnh như băng, cổ họng nhue bị nghẹn không thể nói gì.
“Lại đây, Tiểu Huy, đem cái này cho mẹ con nếm thử xem. Tiểu Huy thật là lợi hại nha, có thể giúp đỡ ba rồi.”. Ba đưa đến một cái chén, ôn nhu vuốt ve mái tóc cậu.
Trước kia mà nói, cậu còn có thể từ từ mà nói với mẹ, nhưng là hiện tại không muốn làm vậy, cho dù ba có nói đi chăng nữa, cậu cũng không muốn. Xoay người về phòng đem bữa sáng đã ăn xong đưa cho ba, có khi cũng không muốn ăn, cho nên cậu lén đem thức ăn cho con chó nhỏ nhà hàng xóm. Kỳ lạ là, cho dù ba có bận rộn đến bao nhiêu, cũng nhất định sẽ tự tay tắm rửa cho cậu, không nhờ tay người khác. Cho dù công việc có gấp gáp đến bao nhiêu cũng vậy. Dì giúp việc cũng có lên tiếng giúp, nhưng ba đều từ chối. Tô Huy từ lúc đi học đã có thể tự tắm một mình, chính là cậu không muốn nhìn thấy ba mình bận rộn quá mức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...