Anh nắm lấy tay cô, kéo ra khỏi dãy trọ đó, trên gương mặt lộ ra vẻ tức giận, ngay cả gân xanh cũng hiện lên từ cổ.
Vương Nhất Hạo thầm chửi thề, lúc nãy chỉ nhìn cái hẻm nhỏ đó là anh đã muốn lái xe đưa cô rời đi rồi, nhưng vẫn cố nhịn, một phần là vì muốn biết nơi cô đang ở trông như thế nào, hai là vì nếu có đồ quan trọng của cô thì tiện thể lấy đi luôn.
Anh không có ý để cho cô ở lại nơi này đâu.
Tô Gia Hân bị kéo đi, cô nhỏ nhắn, chân lại không dài bằng anh đương nhiên hoàn toàn không thể theo kịp bước chân, ấp úng lên tiếng:
" Khoan ...!chậm chút".
Vương Nhất Hạo chậm lại, nhưng vẫn nắm chặt tay cô.
Từ phía sau, cô nghe thấy giọng anh dường như đang rất khó chịu:
" Cái tên lúc nãy đã nói cậu rời đi được hơn một tuần rồi, địa chỉ này xem như vô dụng, ở lại đây chẳng có ích lợi gì đâu".
Kéo cô ra khỏi ngõ hẻm đó, lại phải mất thêm 20 phút đến bãi đỗ, anh mở cửa ghế phụ cho cô rồi lái xe.
Chiếc xe cứ thế rời đi, Tô Gia Hân cũng có chút không biết nên làm gì.
Trong tay cô không có tiền, cũng chẳng quen ai ...
" ...!ừm ...!anh đưa tôi đi đâu vậy?".
" Nhà tôi" - Vương Nhất Hạo tỉnh bơ lên tiếng, còn hào phóng tặng cô một câu giải thích:
" Bây giờ cậu không có tiền, tôi đây tốt bụng cho cậu ở nhà tôi, cũng để dễ quan sát hơn, nếu không cậu trốn nợ thì chẳng phải tôi sẽ tức chết hay sao?".
"..........".
Anh đưa cô đến một chung cư, xe chạy xuống tầng hầm, đậu ngay ngắn vào ô.
Người đàn ông bước ra, mở cửa cho cô gái.
Tô Gia Hân còn chưa kịp cảm thán thì đã bị anh gọi:
" Này, không chú ý thì lát nữa đi lạc đừng có mà khóc" - Bộ dạng anh ung dung cho tay vào túi quần, gương mặt hất lên trời khiến cho người khác nhìn vào chỉ cảm thấy cái vẻ kiêu ngạo thế này nếu bị đánh thì cũng không oan.
Cô như cái đuôi, lẽo đẽo đi theo phía sau anh, vào thang máy, Vương Nhất Hạo ấn dãy số cao nhất, chỉ trong tích tắc đã đến nơi.
Cửa thang máy vừa mở, anh đi ra bên ngoài, phía sau là Tô Gia Hân đang ôm đầu vì chóng mặt.
Dường như cô không quen với việc đi thang máy, chắc hẳn trước khi mất trí chưa từng sống một cuộc sống thoải mái.
Vương Nhất Hạo nhìn cô trong vài phút, lúc này cô gái vì chóng mặt vẫn chưa chú ý đến đôi mắt ẩn chứa nhiều tâm sự của anh, chỉ đứng yên rồi xoa xoa thái dương để ổn định lại.
9 năm qua cô đã sống thế nào mà lại ở nơi vắng người lại không an toàn thế kia?
Nhìn thấy bóng dáng của cô gầy yếu, anh bất chợt nhớ đến khoảng thời gian khi còn đi học.
Lúc đó là vào một ngày vô cùng bình thường, Vương Nhất Hạo đến trường khá sớm, khi đó trong lớp chỉ có hai người, không khí có chút gượng gạo.
Tô Gia Hân cảm thấy mình không thể nói gì với Vương Nhất Hạo, liền tiến lên bục giảng tiếp tục lau sạch bảng đen.
Anh lúc này đi về chỗ ngồi, lười biếng dùng chân đá cái ghế, ném cặp lên bàn rồi ngồi xuống.
Sau khi làm xong việc, cô cũng về chỗ, chậm rãi lấy ra hộp cơm nhỏ trong hộc bàn.
Bạn học Vương ngồi bên dưới bộ dạng dửng dưng như không thèm để tâm, nhưng lại không thể nén được tò mò, giả vờ đứng lên đi ra ngoài, tranh thủ nhìn xem cô bạn mà mình thầm thích sẽ ăn gì vào buổi sáng.
Đối với người ngậm thìa vàng như anh mà nói, món mà cô đang ăn chẳng khác gì món ăn dành cho dân tị nạn.
Cơm trắng và muối? Buổi sáng quan trọng mà ăn như vậy thì những bữa tiếp theo sẽ thế nào?
Anh lộ liễu nhìn mà quên thu liễm ánh mắt, Tô Gia Hân cảm nhận được người nào đó đang chăm chăm nhìn vào bữa ăn của mình, chỉ có thể ngượng ngập mà kéo nó xuống ngăn bàn, cố gắng giấu đi.
Cậu thường ngày ...!vẫn hay ăn thế này?.
Có vẻ như không nghĩ cậu sẽ hỏi, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau vài giây.
Tô Gia Hân nhìn thấy đôi mắt hai mí như chứa cả bầu trời sao cùng với hàng lông mi dài của cậu, giọng điệu không có ý xem thường, dường như đang quan tâm, nhưng cô không dám mơ mộng, đôi mắt cụp xuống tự ti né tránh.
__________
Cô khi đi học đã vô cùng cực khổ, anh cứ nghĩ sau khi có công việc thì sẽ tốt hơn, nhưng sau 9 năm gặp lại, mọi chuyện vẫn như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...