Chiếc xe đậu dưới tầng hầm, cô gái bước ra ngoài, Vương Nhất Hạo vẫn ở trong xe, dường như anh đang nhận một cuộc điện thoại quan trọng.
Tầng hầm yên tĩnh vang lên giọng nói của một đôi nam nữ thu hút sự chú ý của Tô Gia Hân.
" Anh nói xem, làm như thế có được không, dù sao cũng là bạn bè với nhau từ lớp 12, cô ấy cứ xem em như người xa lạ vậy".
" Được rồi, đừng có tức giận, sẽ không tốt đâu".
Cô gái đi trước có gương mặt ngây thơ cùng với giọng nói trong trẻo, chàng trai đi phía sau dù nghe thấy cô càu nhàu nhưng vẫn cưng chiều mỉm cười, dường như đang cảm thụ việc làm này của cô.
Cô gái bực dọc vừa đi vừa nói không ngừng:
" Thực tình cậu ấy xa cách như thé khiến cho em buồn lắm...".
Ánh mắt cả hai cô gái chạm nhau, cô gái đang càu nhàu mở to mắt, môi mọng há hốc rồi lớn giọng:
" Gia Hân! Sao...!sao cậu lại ở đây?!!!".
Tô Gia Hân không hiểu việc gì đang xảy ra, chỉ vừa mới phản ứng thì cô gái đó đã lao đến nắm lấy tay cô, gương mặt lo lắng:
" Tớ đến công ty của cậu, họ bảo cậu đã bị sa thải, tìm đến nhà cũng không thấy, gọi điện thoại thì...!sao cậu lại chặn tớ hả?!".
"......."- Tô Gia Hân thực sự không biết nên nói gì, nhưng tình hình trước mắt, có vẻ như là cô gái đối diện này rất thân thiết với cô.
Cô gái nhìn Tô Gia Hân, sốt ruột kiểm tra:
" Cậu mấy tuần nay đã ở đâu vậy? Tớ lo lắm đấy, tự dưng lại chặn liên lạc...!có phải là bị uy hiếp...".
Câu còn chưa dứt thì nhìn thấy chàng thiếu niên từ trong xe bước ra, cô gái sững sờ, mấp máy môi rồi chỉ thẳng tay về phía anh, lên tiếng:
" Vương...!Vương kỳ đà?!!!".
" Xuyên chó điên?!!!".
Cả hai không hẹn mà đồng thanh lên tiếng,
Cô gái nghe thấy anh gọi mình bằng cái tên đó, lập tức nổi xung.
Cô là Lý Tiểu Xuyên, bạn cùng lớp 12 với anh và Tô Gia Hân...
Nhìn thấy anh cùng với Gia Hân đi cùng nhau, Lý Tiểu Xuyên nghi hoặc nhìn cô rồi hỏi:
" Sao lại đi cùng với tên điên này? Là cậu ta ép cậu chặn tớ có đúng không?".
" Hả...!không...!thực ra...".
" Ngập ngừng, câu nói không thống nhất, quả nhiên là như thế rồi.
Cái tên này, lớn rồi mà vẫn quen thói bắt nạt cậu có đúng không?!!!".
Tô Gia Hân khó hiểu hỏi lại:
" Bắt nạt?".
Thấy chuyện chẳng lành, Vương kỳ đà...!à không, cái biệt danh do Lý Tiểu Xuyên tự đặt cho anh, anh hoàn toàn chẳng thích chút nào, anh nhanh chóng kéo cô đi vào trong thang máy, để lại Tiểu Xuyên đang nổi cơn tam bành đang đứng gào thét.
" Cậu đứng lại đó cho tôi, cái thằng...!à không, không được chửi tục...!nhưng mà tức quá rồi, cái thằng trẻ trâu kia, đứng lại cho bà!!!".
Vương Nhất Hạo có thể thoát được hoàn toàn là do Kiều Chấn Nam, chàng trai đang đi bên cạnh Lý Tiểu Xuyên đã cản cô ấy lại, nếu không thì chắc chắn anh sẽ xấu hổ lắm.
Một phần là do chuyện trong quá khứ, phần còn lại là do hôm trước anh đã nói với Tô Gia Hân lúc cấp ba cô điên cuồng theo đuổi anh.
_________
Lên đến nhà, anh xoa xoa thái dương đau nhức, ký ức trong quá khứ lại lần nữa ùa về.
Khoảng thời gian đầu năm lớp 12, Tô Gia Hân vì bị anh cô lập vì chuyện gửi thư tình, lúc đó học sinh mới là Lý Tiểu Xuyên xuất hiện.
Tô Gia Hân cảm thấy cô dễ gần nên đã làm quen, kết quả bị chàng thiếu niên trêu chọc:
Hahaha, bốn mắt đang muốn tìm bạn kìa chúng mày - âm thanh bỡn cợt của Vương Nhất Hạo vang lên, đám con trai trong lớp hùa theo trêu chọc.
Bốn mắt, xấu xí.
Lúc này, Tô Gia Hân nhìn đúng chuẩn một mọt sách chính hiệu...!về ngoại hình, chứ cô học không giỏi cho lắm.
Tóc được thắt đuôi sam, trông có phần khá hiền lành và dễ bắt nạt.
Tô Gia Hân uất ức cắn môi dưới, cúi đầu, gương mặt nhỏ đỏ lên, khoé mắt lẫn đầu mũi cay xè.
Vương Nhất Hạo không vì thế mà để yên, cậu cười để lộ má lúm đồng tiền rất duyên, tiếp tục lên tiếng:
Ui, khóc rồi à?.
Tô Gia Hân xoay mặt đi, không muốn chú ý tới.
Cậu ta lại càng thêm khó chịu, tiến đến giật lấy đuôi tóc của cô.
Nè, nghe nói gì không, bốn mắt?.
Lý Tiểu Xuyên đứng dậy, kéo Tô Gia Hân ngồi vào chỗ của mình còn bản thân thì uống cạn hộp sữa một hơi rồi dùng cái vỏ rỗng đó ném vào người Vương Nhất Hạo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...