Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh



Editor: Song Nhã

Có lẽ bởi vì Thi Huân và ba Mạnh đã say bất tỉnh nhân sự rồi nên Thi Vinh mới phóng túng hơn bình thường, lúc trước, khi trong nhà có người, đặc biệt là bề trên, anh vẫn sẽ chú ý chút, nhưng lúc này về cơ bản như anh đang ở chỗ không người, cứ vậy ôm chặt Mạnh Nịnh trong phòng tắm chẳng chịu buông tay, nhất định phải giày vò cô một lần mới chịu bỏ qua.

Đều là người lớn tuổi vậy rồi còn... không sợ suy thận. Mạnh Nịnh im lặng mà nghĩ, mấy chục năm nay, dục vọng của Thi Vinh vẫn luôn mãnh liệt như vậy, có đôi khi cô còn nghi ngờ người đàn ông này là người nhân bản, trừ làm chuyện đó ra thì chẳng biết gì nữa. Theo lý thuyết thì tới tuổi này rồi cũng nên bớt lại, thế nhưng mấy năm nay Thi Vinh càng ngày càng muốn nhiều hơn.


Mạnh Nịnh bị anh đẩy ngã xuống giường lần nữa, trên thân chỉ còn chút nội y, dù đã không còn là cô bé trẻ tuổi năm nào, nhưng thân thể cô vẫn mềm mại dẻo dai, làn da căng bóng, thậm chí so với thời con gái ngây ngô, trên người cô còn có hơi thở quyến rũ riêng biệt, khiến Thi Vinh mê muội.

Điều hòa trong phòng quạt vù vù, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa, chiếu xuống mặt đất, Mạnh Nịnh bị áp đảo dưới thân Thi Vinh, miệng bị anh chiếm đoạt, khi hôn phát ra âm thanh "chậc chậc", môi lưỡi dây dưa làm cô ý loạn tình mê. Mạnh Nịnh thực sự say mê loại cảm giác này, chỉ cần ở cùng với Thi Vinh, mọi bất an, băn khoăn, sợ hãi, đau khổ của cô đều biến mất trong nháy mắt. Anh lại có bản lĩnh đó, khiến mỗi khi cô xuất hiện ở bên anh đều tự động quên đi kí ức đau thương ấy.

Ở cùng Thi Vinh, cô sẽ không đau đớn.

Bởi vì anh sẽ không làm cô đau.

Mạnh Nịnh vươn hai tay ôm cổ Thi Vinh, dùng đôi mắt long lanh như muốn khóc lại như muốn tố cáo nhìn anh. Thi Vinh cũng bị mê hoặc bởi ánh mắt của cô, chủ nhân của đôi mắt này[Song Nhã ] luôn trong sáng lại kiên cường, mấy chục năm cũng như một ngày, tính cách này khiến anh yêu, cũng khiến anh cảm nhận được đau đớn vô bờ. Giả sử Mạnh Nịnh ích kỷ một chút, mềm yếu một chút, có lẽ Thi Vinh sẽ không lâm vào hoàn cảnh tiến lùi không xong như vậy.

Cô vĩnh viễn không thể chạy trốn khỏi anh được, cả đời này cũng không thể.

Thi Vinh hôn mãi đôi môi non mềm của cô, lúc hôn sâu khi thì mơn trớn, vừa hôn vừa gọi tên mụ của Mạnh Nịnh: "Lộ Lộ... Lộ Lộ..."


Mạnh Nịnh nhắm mắt lại, cô không muốn nghĩ gì nữa, sự sung sướng Thi Vinh cho cô đủ để cô quên đi tất cả khổ đau. Cách thức lừa mình dối người như thế này, quả thực là rất hữu dụng.

Thi Vinh hôn môi cô một lúc lâu, mới thì thầm: "Lộ Lộ, em nói đi, đã nhiều năm rồi, tên trương hoàng kia cũng đã tìm được người trong lòng rồi, sao giữa chúng ta vẫn rối tung như vậy? Cắt không đứt, gỡ càng thêm rối, chẳng lẽ kiếp trước anh còn tạo nghiệt hơn cả Trương Hoàng sao?

Nếu nói có ai dây dưa cùng nhau suốt mấy chục năm mà vẫn không yêu được người kia, chắc chỉ có mình Mạnh Nịnh mà thôi. Thi Vinh vừa yêu lại vừa hận tính tình này của cô, yêu cô vì cô bướng bỉnh, lại hận rằng cô không chịu sẻ cho mình chút tình cảm nào. "Quên đi, em không cần trả lời đâu." Đáp án kia nhất định sẽ là điều mà anh không muốn nghe chút nào.

Mạnh Nịnh dường như không nghe thấy câu hỏi của anh, ôm cổ anh, cọ cọ mặt lên ngực anh, mới do dự nói: "Chuyện của Ngộ Chi... Em nên nói với ba như thế nào đây?"

"Muốn nói với ông ấy sao?"


"Ừ." Mạnh Nịnh gật gật đầu. "Sau khi ba biết, sẽ không còn chờ đợi nữa đâu. Mỗi năm lại già đi chút, em không thể mặc kệ cho ông một mình ở thành phố Dung được."

Thi Vinh nghĩ ngợi, cũng đúng, một mình ba Mạnh ở thành phố Dung không người chăm sóc quả thật là một vấn đề. Nếu để ba Mạnh biết chuyện của Hàn Ngộ Chi, đương nhiên ông sẽ không đợi thêm, bởi Hàn Ngộ Chi sẽ không trở về


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui