Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Editor:Song Nhã

"Đúng vậy... Con mãi mãi là Quả Quả của mẹ." Câu sau Thi Huân thì thầm, giọng rất nhỏ. Mạnh Nịnh dường như nghe thấy con trai đang nói chuyện, nhưng hỏi thì con lại lắc đầu nói không có gì.

Mạnh Nịnh vừa bôi thuốc cho Thi Huân vừa giáo huấn: "Con ấy, nếu lượng công việc quá nhiều, thì giao cho người khác đi làm, nếu không tin tưởng cấp dưới thì bảo ba con giúp cho. Nếu không được nữa... Hay là con tìm bạn gái đi, con trai con đứa lớn như vậy rồi, yêu đương cũng không sao, mẹ cũng sẽ không phản đối... Nếu thích cô bé nào cũng đưa về cho mẹ xem...". Nói xong, cô dừng động tác dán băng gạc, chần chừ: "Quả Quả, mặc dù mẹ chưa hoàn toàn cởi mở đến mức có thể chấp nhận tình huống kia, nhưng nếu con thật sự thích con trai, sợ mẹ biết rồi đau lòng nên áp lực mới  lớn như vậy... Thì con cứ thích đi. Mẹ sẽ không tức giận, mẹ đảm bảo."

Thi Huân và Thi Vinh: "..."

Sức tưởng tượng thật khủng khiếp!

Thi Huân không biết nên nói gì: "Mẹ... con không thích đàn ông." Cậu rất chắc chắn về điều này.

Mạnh Nịnh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nhưng nếu là tình yêu đích thực..."

Thi Huân: "... Con thật sự không thích đàn ông mà."

Tảng đá lớn trong lòng Mạnh Nịnh lúc này mới được buông xuống, khả năng tiếp thu của cô thật ra cũng không mạnh mẽ đến thế....

Băng bó vết thương cho Thi Huân rồi, lại xem cậu ăn xong bữa tối, lúc này Mạnh Nịnh mới duỗi thắt lưng. Về đến phòng d.d.l.q.dthì thấy Thi Vinh đã chờ trên giường rồi. Thường nói người ta vào giai đoạn trung niên khó tránh khỏi thận hư, nhất là đàn ông. Nhưng Mạnh Nịnh cảm thấy, theo lời của người trẻ tuổi thì đó là ông trời quá ưu ái cho Thi Vinh rồi. Để cho anh giàu có vô cùng đồng thời lại có một gương mặt tuấn mỹ, bộ dạng đẹp trai mà chỉ số thông minh cũng cao, còn có năng lực X siêu phàm thoát tục của anh nữa... Ai nói với cô vì sao đàn ông già tuổi một bó lớn rồi vẫn mãnh liệt như thế chứ?


Vừa mới lên giường đã bị Thi Vinh ôm ấp trong lòng, Mạnh Nịnh cũng quen vòng ôm cường tráng rắn chắc của anh rồi. Người đàn ông này rất chú trọng tập thể hình, toàn thân cơ bắp rắn rỏi, nhưng lại không quá mức khoa trương mà là vẻ đẹp khoẻ khoắn. Tuy không còn trẻ trung như xưa, nhưng vẫn vô cùng cuốn hút người khác. Đôi khi hai người cùng đi siêu thị, lúc xếp hàng chờ thanh toán Mạnh Nịnh thường xuyên thấy không ít cô gái nhỏ liếc trộm Thi Vinh. Chẳng trách được, không phải đầu năm nay thịnh hành kiểu ông chú đẹp trai sao... Thi Vinh quá phù hợp rồi.

"Em rất lo cho Quả Quả." Ngay khi Thi Vinh duỗi tay tiến vào trong áo vợ vuốt ve hai con thỏ trắng nõn nà, Mạnh Nịnh đột nhiên thốt lên như vậy. Tức khắc Thi Vinh không hứng thú nữa, anh không nói gì mà nhìn trần nhà, sau một lúc lâu, nói: "Không cần phải quan tâm đến nó, cũng lớn thế rồi, nên học được cách tự kiềm chế mình thôi."

"Tối nay con đã đánh nhau với người ta đó!" Mạnh Nịnh lấy tay chống ngực anh, ngẩng đầu nói. "Đây là lần đầu tiên con đánh nhau với người ta lớn như thế! Em có thể không lo sao?"

Đấy là em không thấy cảnh tượng thằng ranh kia anh dũng lấy chai rượu quăng vào đầu người ta đâu! Nhưng Thi Vinh không thể nói, chỉ có thể úp úp mở mở: "Con cháu đều có phúc của con cháu, em có thể thay nó lo nghĩ cả đời sao?" Theo anh đây này... Quan tâm nhiều chuyện không đâu thế, còn không bằng giao trái tim cho anh.

Giờ khắc này, Thi Vinh cảm thấy quyết định buộc ga-rô của mình là hoàn toàn đúng đắn. Nếu mà năm ấy thực sự có thêm một đứa bé nữa, anh thà bóp chết nó ngay từ khi mới sinh. Chỉ một Thi Huân thôi đã quá đủ để khiến anh đố kị mà hao tổn tâm trí, nếu thêm một đứa nữa, chắc anh sẽ điên lên mất.

"Con nó vẫn là một đứa trẻ." Mạnh Nịnh thở dài. "Cảm thấy ngày hôm qua con còn nhỏ bé như vậy, thế mà chỉ chớp mắt đã trưởng thành." Tạm dừng vài giây, nói tiếp: "Chúng ta cũng già rồi."

"Anh là càng già càng dẻo dai, đêm qua em cảm nhận rồi còn gì." Thi Vinh cười mỉm.

Mạnh Nịnh đỏ mặt, khẽ đấm một cái vào ngực anh: "Ai nói điều này với anh hả?"

"Không nói nữa, làm." Thi Vinh thuộc phái hành động, trực tiếp ôm lấy bà xã đè xuống, điên loan đảo phượng, tính phúc muốn chết.


Chuyện này dường như cứ thế mà trôi qua, rốt cuộc không nhìn ra cái gì, bắtd;d;l;q;d đầu từ hôm nay Thi Huân cũng không đi tiêu khiển giết thời gian hay đánh nhau với người khác nữa, mấy tên hư hỏng bị cậu đánh tỉnh lại ở trong bệnh viện lại gào khóc đòi bồi thường, nếu không có mức giá thoả mãn thì sẽ đi tố cáo cậu, cho cậu biết mặt. Thi Huân nghe lão Chu nói, khoé môi thoáng qua một nét cười hung ác, thật tốt quá, cậu đang lo tinh lực đầy người không có chỗ trút ra đây này. Nhưng cậu còn chưa đi thì đã bị Thi Vinh cản lại, nói chuyện này không cần cậu nhúng tay vào.

Thi Huân cho rằng, đây là chuyện của chính cậu, dựa vào đâu lại không để cậu đến kết thúc chứ? Vì thế lúc Thi Vinh lên xe đến bệnh viện, cậu cũng lặng lẽ theo sau.

Trương hoàng hiện giờ đã là viện trưởng của bệnh viện nhân dân số một, đương nhiên là trên danh nghĩa, anh ta luôn biếng nhác nên vốn không làm mấy chuyện lặt vặt. Bây giờ anh ta càng nổi danh, là nhân vật được kính trọng trong giới y học, người bình thường muốn gặp anh ta một lần thôi còn khó hơn lên trời. Thế mà có mấy tên lưu manh không biết điều, lại có thể khiến vị bác sĩ ngoại khoa kỹ thuật cao siêu này tự mình điều trị, ngay cả việc nhỏ nhặt như khâu chỉ cũng là tự anh ta làm.

Ai da, anh ta thật là một ông chú tốt bụng! Hôm nào gặp thằng nhóc Quả Quả kia, nhất định phải bảo nó kí tờ chi phiếu mới được.

Bốn tên du côn nằm ở trên giường bệnh hơi đề phòng mà nhìn vị bác sĩ luôn luôn cười tủm tỉm kia, nhắc đến cũng thật lạ, người này mang lại cho bọn chúng một loại cảm giác cực kỳ âm trầm, cực kỳ đáng sợ, giống như là bác sĩ biến thái bước ra từ phim kinh dị vậy, làm cho người ta nhớ tới liền sởn gai ốc. Đương nhiên là so với những bác sĩ kia, trương hoàng anh tuấn lại hiền hoà, nhưng bọn chúng không dám tiếp xúc quá nhiều với anh ta, thậm chí không dám nói một câu thô tục trước mặt anh ta. Có cảm giác rằng một giây trước bọn chúng hung hăng càn quấy rồi, một giây sau sẽ bị dao giải phẫu cắm xuyên tim.

Lúc Thi Vinh đi vào phòng bệnh, bốn người đang xem phim người lớn cùng nhau. Tuy rằng bị thương nặng, nhưng nhu cầu thì không thể coi như không có. Kết quả Thi Vinh vừa tiến vào, khí thế uy nghiêm khiến cho bọn chúng sợ tới mức có thể liệt dương trong nháy mắt, cho rằng không thể nào cứng được nữa!

Lão Chu đặt ghế dựa, Thi Vinh ngồi xuống, bình thản hỏi: "Nghe nói các cậu muốn tìm Thi Huân? Ta là ba nó."

Người đàn ông này trung niên trước mắt này quả thực có bảy tám phần tương tự Thi Huân, bốn người tin, vì thế Sắc Tử chiếm địa vị chủ đạo trong bốn người mở miệng trước: "Con trai ông đánh bọn tôi thành như thế này, cho chút tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần chắc không có vấn đề gì đâu chứ!" Quan tâm nhà ông ta có tiền hay không, bình thường thấy trên người Thi Huân toàn là hàng hiệu, hằn là con nhà giàu có? Người như vậy tốt nhất nên vơ vét tài sản rồi!

Người đàn ông này trung niên trước mắt này quả thực có bảy tám phần tương tự Thi Huân, bốn người tin, vì thế Sắc Tử chiếm địa vị chủ đạo trong bốn người mở miệng trước: "Con trai ông đánh bọn tôi thành như thế này, cho chút tiền thuốc men cùng phí tổn thất tinh thần chắc không có vấn đề gì đâu chứ!" Quan tâm nhà ông ta có tiền hay không, bình thường thấy trên người Thi Huân toàn là hàng hiệu, hằn là con nhà giàu có? Người như vậy tốt nhất nên vơ vét tài sản rồi!


"Đây là đương nhiên, không biết các cậu muốn bao nhiều?"

"50 vạn!" Sắc Tử nói. "Không phải bốn người tổng cộng 50 vạn, mà là mỗi người 50 vạn!" Cũng là 200 vạn.

Nghe vậy, Thi Vinh nhếch miệng: "Ta rất tán dương lòng dũng cảm của các cậu."

"Ha hả! Đó là đương nhiên!" Hàm Ngư vì thấy Thi Vinh "nhượng bộ" mà đắc ý vênh váo. "Không chỉ thế, ông còn phải bảo Thi Huân đến quỳ xuống khấu đầu ba cái trước mặt bọn tôi, lại học sủa theo chó,  bò một vòng quanh quán bar mới được! Nếu không.... Ông là chán sống rồi!"

Hắn ta quen làm lưu manh hoành hành ngang ngược, quen cho rằng ai cũng phải sợ bọn chúng. Trước kia cũng không phải chưa từng trêu chọc phú nhị đại, sau cùng không phải là đối phương bị bọn chúng dây dưa nên mức chẳng còn cách nào, phải bồi thường một khoảnd"d"l"q"d tiền thật lớn rồi chuyển đi đấy thôi!

"Hả...?" Thi Vinh có chút kinh ngạc, dường như thấy lạ kì khi bọn chúng đòi ít. "Chỉ yêu cầu thế thôi sao?"

Hàm Ngư khó hiểu mà  nhìn về phía Sắc Tử. "Không phải đầu óc ông ta có vấn đề chứ? Không nghe hiểu tiếng người?"

Trương hoàng: "..." Bé con, đầu của mi là do ta tự khâu cho, ta nhớ rõ là khi đó không nhét phân vào mà!

"50 vạn có hơi ít, mỗi người các cậu ít nhất phải thế này." Thi Vinh chậm rãi dựng thẳng một ngón tay thon dài lên, khuôn mặt anh tuấn có vẻ đặc biệt bí hiểm.

"Một... Một trăm vạn?!" Sắc Tử kích động đến cứng cả đầu lưỡi.


"Không, là một ngàn vạn." Thi Vinh mỉm cười. "Chẳng lẽ mạng của các cậu không phải trị giá bốn trăm ngàn sao?" Mạng người đúng là thứ quý báu nhất trên đời, cũng là thứ đê tiện nhất.

Bốn người sợ tới mức hít một hơi, lập tức hung ác nói: "Ông nói bậy bạ gì đó! Mau đem hai trăm vạn ra đây! Chuyện này còn có thể dừng ở đây, không phải vậy... Đừng trách chúng tôi không khách khí!

"Không khách khí là như thế nào vậy?" Thi Vinh tò mò hỏi. "Không bằng để cho ta tới dạy các cậu thôi." Nói xong, vỗ tay phát ra tiếng, vệ sĩ lập tức tiến lên, lấy dao nhỏ ra khỏi cổ tay áo, ấn chặt Sắc Tử, kéo đầu lưỡi từ trong miệng ra ngoài.

Một dao chém xuống, Sắc Tử che miệng la hét lăn lộn dưới đất. Thi Vinh thương hại nhìn hắn: "Không chỉ có ta muốn mạng của chúng mày, còn có người khác nữa." Một lũ cặn bã.

Không nghĩ tới cũng có một ngày anh nói ai đó là cặn bã, Thi Vinh giễu cợt.

Từ này dùng để hình dung bốn tên này thật đúng là không còn gì chuẩn hơn. Thi Vinh đứng dậy, nói với tên Hàm Ngư: "Ta mang mẹ mày đến đây, chắc mày nhớ mẹ mày lắm." Tối hôm đó rốt cuộc vì sao Thi Huân lại nổi điên, Thi Vinh đã sớm điều tra rồi, cho nên ghi nhớ mấy lời nói dơ bẩn của bọn chúng trong lòng. Anh đây có một đặc điểm rất lớn, đó là mang thù. Mà Mạnh Nịnh là người anh yêu nhất, chính anh còn không nỡ nhăn mặt với cô, không nỡ nói nặng lời với cô, làm sao có thể tha thứ cho người khác đi ý dâm cô?

Hàm Ngư nghe xong, mặt lập tức trắng bệch không còn một giọt máu, hình như hắn đã biết vì sao Thi Vinh đưa mẹ hắn tới.

Một người phụ nữ trung niên tiều tuỵ bơ phờ đi đến, vệ sĩ lại đưa lên một con dao nhỏ, người phụ nữ nhận lấy, đôi mắt nhìn Hàm Ngư không còn chút tình mẹ nào, mà là tràn ngập chán ghét cùng thù hận. Bà thật hận mình đã sinh ra tên súc sinh này!

"Hôm đó, đề tài "làm" mẹ của chúng mày làm ta hứng thú, cho nên mày xem, hôm nay ta mời bà nhà mày tới đây." Thi Vinh cười tủm tỉm nói, trương hoàng ở bên cạnh làm dấu Thánh, tổn thọ quá, thật sự là ngày của chó, có lẽ anh ta chưa từng nghe thấy Vinh Tử nói chuyện có lễ phép như thế.

Người phụ nữ đi qua, cầm lấy thứ kia của Hàm Ngư cách quần, ánh mắt u ám nhìn hắn chòng chọc. Hàm Ngư sợ tới mức tiểu ra quần, vội vàng mở miệng một tiếng mẹ, con sai rồi cầu xin tha thứ, bộ dáng kia, đâu còn có nửa phần hung hăng vừa rồi? Tứ chi của hắn bị vệ sĩ giữ chặt, vốn không thể thoát ra,  chỉ có thể mặc người bắt nạt.

Người phụ nữ cười âm hiểm, con dao mạnh mẽ đâm xuống!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui