Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Bỏ qua chứng dị ứng của mình để cho cô nuôi chó, Thi Vinh nghĩ, thế nào mình cũng phải đòi lại gì đó từ người cô chứ? Bậy giờ cũng không thể ăn mà không trả tiền. Dù sao nuôi chó cũng là chuyện mười mấy năm, nói cách khác, chứng dị ứng của anh sẽ phải tiếp diễn nhiều năm đây... Với điều kiện tiên quyết lớn như thế này, anh cảm thấy, mình có đòi hỏi gì cũng là chuyện đương nhiên.

Mạnh Nịnh không cho là như vậy, suy nghĩ của cô là, Thi Vinh lại bắt đầu nổi điên rồi. Cũng chẳng biết bị điều gì kích thích nữa, chẳng lẽ là vì con chó? Nhưng khi  nghĩ đến vẻ đáng yêu của chú chó nhỏ, Mạnh Nịnh nghĩ, coi như bị ăn chút đậu hũ đi, hai người còn chuyện gì chưa từng làm đâu, ngay cả con cũng sinh ra rồi, đại trượng phu co được dãn được, phụ nữ như cô cũng có thể làm được.

Chân mềm nhũn đến nỗi không đi được, khi xuống xe Mạnh Nịnh còn cảm thấy hai chân mình đều phát run. Cô hít một hơi thật sâu, bám vào tay Thi  Vinh, để cho anh gần như là nửa ôm mình đi. Bây giờ tốt nhất là đừng gặp người quen nào, nếu không thì cô cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Cái gì gọi là nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, cái gì gọi là muốn gì mà không được nấy.

Có lẽ chính là như thế này.

Ban đầu Mạnh Nịnh suýt nữa không nhận ra, cô kinh ngạc khi thấy Đinh Linh đang mặc đồ bà bầu trước mặt mình, sắc mặt cô ta tiều tụy, nước mắt vương đầy mặt, lúc này đây đang đứng trước mặt hai người, nước mắt lưng tròng mà nhìn cô: "Chị, chị... cầu xin chị giúp em, giúp em với!"

Mạnh Nịnh không hiểu ý của cô ta:"... Em sao vậy? Em... mang thai à?"

Đinh Linh đã kết hôn rồi sao? Ánh mắt Mạnh Nịnh hỏi như vậy. Thi Vinh cũng cau mày, anh cũng đã lâu không để ý đến chuyện nhà họ Đinh, từ sau khi Đinh phu nhân qua đời, Thẩm Trọng trở lại nhà họ Đinh, anh cũng không liên quan gì đến nhà họ Đinh nữa.


Lúc này đột nhiên gặp Đinh Linh, ngay cả Thi Vinh cũng có chút kinh ngạc. Cô gái này vậy mà mang thai? Trông bụng cũng đã lớn như vậy....

"Em mang thai, em cũng không biết là của ai, em rất sợ...." Nói xong, Đinh Linh khóc òa lên. Mạnh Nịnh khó xử mà liếcThi Vinh một cái, cô không biết nên an ủi người em gái cùng mẹ khác cha này như thế nào, dù sao từ trước tới giờ các cô cũng không có tình cảm chân thật nào."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tìm một chỗ nào ngồi đã, chúng ta từ từ nói."

Có lẽ bởi vì thời gian đã trôi qua rất lâu, có lẽ bởi vì một nửa dòng máu cùng đang chảy trong người các cô, đặc biệt Đinh Linh lúc này không còn vẻ ương ngạnh tùy hứng của trước đây, bây giờ cô ta giống như một đứa bé lạc đường, Mạnh Nịnh nhìn, lại suy nghĩ, có thể giúp được một tay thì giúp, dù sao thì nói cho cùng, Đinh Linh ngoại trừ thường hay ảo tưởng ra thì cũng chưa thực sự làm chuyện gì tổn thương cô.

Thi Vinh thì không nghĩ vậy, anh không có chút thiện cảm nào đối với Đinh Linh cả, cũng không muốn nghe chuyện của cô ta, vì thế đưa Mạnh Nịnh vào một quán cà phê gần nhất, rồi đứng chờ ở cửa, cũng không có ý muốn đi vào cùng, lại càng không muốn nghe Đinh Linh nói chuyện.

Vẻ ghét bỏ này rất rõ ràng, tất nhiên Đinh Linh nhận ra được, thế nhưng lúc này cô ta cũng không có thời gian mà đau lòng, mà là vội vàng hỏi Mạnh Nịnh: "Chị, chị có thể cho em vay hai mươi vạn được không? Em chắc chắn sẽ mau chóng trả lại cho chị!"

Tuy nhà họ Đinh không thể so sánh với nhà họ Thi, nhưng cũng có thể coi là nhà giàu có, làm sao mà Đinh Linh không có nổi hai mươi vạn chứ? Mạnh Nịnh hỏi: "Rốt cục thì đã có chuyện gì xảy ra, trước tiên em nói ra cho chị, chị mới có thể giúp em."

"Là như thế này....."

Hóa ra, từ khi Mộc Nhung Nhung vào nhà họ Đinh, lúc đó cô ta với Đinh Linh vẫn là "Bạn tốt", nhưng một thời gian sau, mâu thuẫn giữa hai người bắt đầu xảy ra, Mộc Nhung Nhung lại là người trong lòng Đinh Hoài Chí, nếu hai người xảy ra mâu thuẫn, Đinh Hoài Chí đã có con trai rồi thì sao có thể đứng về phía Đinh Linh được chứ? Cho nên, nếu như con gái và mẹ kế cãi nhau, Đinh Linh sẽ luôn bị Đinh Hoài Chí quở trách. Thường xuyên như thế, cô ta không thể chịu đựng được nữa, vì thế thu dọn đồ đạc của mình chuyển ra ngoài ở. Thẩm Trọng có nhà cũng không nói giúp cho cô ta một câu, từ đầu đến cuối anh ta cũng chẳng giống như người nhà Đinh, chưa từng coi nhà họ Đinh trở thành nhà của mình.


Mấu chốt là sau đó Mộc Nhung Nhung mang thai. Tuy Đinh Linh ra ngoài ở, nhưng Đinh Hoài Chí cũng bảo Thẩm Trọng cho cô ta phí sinh hoạt, nếu ăn ở tiết kiệm chút thì có thể sống tốt, ít nhất thì việc ăn, mặc, ở, đi lại không cần phải suy nghĩ. Nhưng Mộc Nhung Nhung cũng không bỏ qua dễ dàng như thế, cô gái nhu nhược này rốt cuộc cũng lộ ra mặt đen tối nhất của mình - ngay từ đầu cô ta đã không thích Đinh Linh, chán ghét phải đến gần một con người ngu xuẩn khờ dại như vậy, cho nên cô ta (MNN) muốn phá hoại gia đình của cô ta (ĐL), cướp đi bố của cô ta (ĐL). Bây giờ Đinh Hoài Chí đã bỏ mặc Đinh Linh, nếu muốn làm gì Đinh Linh, thì không phải chuyện quá dễ dàng sao?

Thế là Đinh Linh đi quán bar mượn rượu giải sầu, kết quả sau khi tỉnh lại thấy mình dường như đã xảy ra quan hệ với người nào đó. Ban đầu Đinh Linh không để bụng cho lắm, dù sao một khi đã có ý muốn tới đây, tình dục chính là thứ để cho con người ta hưởng thụ. Ba tháng sau, cô ta cảm thấy bất thường, mình thì bắt đầu béo lên, thỉnh thoảng lại nôn khan, rõ ràng là biểu hiện mang thai! Cô ta sợ hãi, đúng lúc này, Đinh Hoài Chí lại lấy cớ thăm cô ta để đến chỗ cô ta ở, kết quả vừa vào cửa đã nhìn thấy giấy khám thai vứt trong thùng rác.

Đinh Hoài Chí là một người đàn ông rất trọng thể diện, ông ta giận dữ cắt tiền sinh hoạt của Đinh Linh, không bao giờ để ý đến cô ta nữa.

Cũng không sai, nghe nói Mộc Nhung Nhung mang thai đôi, cũng sắp sinh, ông ta làm gì còn đầu óc mà để ý đến cô con gái này nữa? Về phần Thẩm Trọng... Cho tới bây giờ anh ta cũng không quan tâm bất cứ ai trong nhà họ Đinh cả.

Tiền của Đinh Linh vĩnh viễn không đủ để làm giải phẫu, cho nên cô ta mới đến cầu xin Mạnh Nịnh, muốn vay hai vạn tệ.

"Khoản tiền này chị có thể cho vay, tuy nhiên em phải đến bệnh viện chính quy phá cái thai này." Mạnh Nịnh bình tĩnh nói.

Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Đinh Linh lập tức thay đổi:"Em không đi! Em cũng không muốn vứt bỏ nó!"

"Có con trước khi cưới không phải rất xấu mặt hay sao?” Mạnh Nịnh hỏi."Em không biết phòng khám tư nhân thế nào sao... Bỏ đi, tóm lại, chị cho em vay tiền, nhưng em phải đi làm phẫu thuật, phải đi đăng ký hẹn trước với bệnh viện chính quy. Nếu em xấu hổ, chị có thể làm giúp em."


"Em không!" Đinh Linh lắc đầu không ngừng, cô ta vẫn từ chối như cũ, thái độ trở nên mềm mỏng: "Chị, xin chị đừng ép em có được không? Nếu em đi bệnh viện như chị nói, giữ lại bệnh án, lỡ bạn học của em biết được, em cũng sẽ không thể tiếp tục học ở trong trường được nữa!"

"Đinh Linh, em đã qua mười tám tuổi, đã có thể tự chịu trách nhiệm cho việc làm của mình rồi." Mạnh Nịnh bình thản nói."Bụng của em lớn như thế, muốn lấy đứa bé ra đã khó lắm rồi, trừ khi đi bệnh viện, không thì chị sẽ không giúp em."

Đinh Linh vừa tức vừa vội, nước mắt tí tách rơi xuống hạ giọng: "Chị, chị mặc kệ em có được không? Chị chỉ cần cho em vay hai vạn, em sống chết ra sao cũng không ảnh hưởng đến chị, chị đừng như vậy được không?! Trước đây giữa hai ta cũng không có tình cảm gì, trong lòng đều hiểu rõ, chị cần gì phải quản chuyện của em như vậy?"

Mạnh Nịnh nói: "Em cũng biêt rằng hai chúng ta không có tình cảm gì, nếu như thế, em cần gì phải vay tiền chị? Em còn có bố và anh trai mà, sao không tìm hỏi bọn họ?" Nói xong, cô chán phải nói tiếp với Đinh Linh, đứng dậy định đi. Điều cô có thể giúp cũng chỉ có vậy, muốn cô nỗ lực vì Đinh Linh, chuyện đó không có khả năng xảy ra, cô mềm lòng, nhưng cũng chỉ có thể mềm lòng đến thế mà thôi.

Thấy Mạnh Nịnh muốn đi, Đinh Linh sốt ruột, cô ta bây giờ có thể làm bất cứ cái gì khi tuyệt vọng,cũng không để ý gì nữa:"Rồi rồi rồi, em đồng ý với chị được chưa!"

Nghe nói như thế, Mạnh Ninh mới dừng lại.

Nhìn xem, cô và Đinh phu nhân cũng không giống nhau, cô quỳ trước mặt Đinh phu nhân lâu như thế mượn bà ta một vạn, Đinh phu nhân cũng không chịu. Bây giờ cô gái này còn chưa phải quỳ xuống, cô lại cho mượn hai vạn ngay, Mạnh Nịnh nghĩ, thì ra cô cũng không đi trên con đường mà Đinh phu nhân đã đi.

Rốt cuộc cô không chỉ cho mượn tiền, mà còn đưa Đinh Linh đi bệnh viện. Đúng lúc Trương Hoàng đến khám bệnh, Mạnh Nịnh đang ngồi ở bên ngoài chờ, chợt nghe thấy tiếng một loạt giọng nói si mê bác sĩ Trương đến, bác sĩ Trương sắp đến đây, cô vừa ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt tuấn mỹ mang theo ý cười của Trương Hoàng."Tại sao cô lại đến chỗ này?" Nói xong, đôi mắt hoa đào liếc lên tấm biển, khoa phụ sản. À, không lẽ lại bị bệnh? "Cô cảm thấy khó chịu sao? Vinh Tử biết không? Sao cậu ta lại để cô đến một mình chứ? Sao không gọi cho tôi trước?" Cho dù Vinh Tử không rảnh, anh ta cũng có thể khám cho mà.

Mạnh Nịnh nhìn anh ta, nói: "Không phải tôi."


"Không phải cô?" Trương Hoàng thấy kỳ quái."Vậy là ai?"

"Đinh Linh."

Mạnh Nịnh không nói nữa, cũng không muốn để Trương Hoàng biết quá nhiều. Cũng may Trương Hoàng cũng không hỏi gì nữa, thấy cô không muốn nói cũng không nói tiếp, dặn dò cô nếu có việc gì nhất định phải tìm anh ta, rồi rời đi. Trương Hoàng vừa đi khỏi, Mạnh Nịnh lập tức cảm thấy có không ít ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, liền nghĩ tên Trương Hoàng này thật là mặt người dạ thú, ở bệnh viện thì ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, không biết đã lừa bao nhiêu người rồi.

Thật ra cô cũng không muốn đến, nhưng Đinh Linh lại tội nghiệp mà gọi điện cho cô, rốt cuộc Mạnh Nịnh cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặc cô ta. Tuy Đinh phu nhân đã chết, nhưng mà Đinh Linh có thể hồ đồ đến nước này cũng thật là mạo hiểm.

Nói vậy, đây đều là do một tay Mộc Nhung Nhung bày ra. Người phụ nữ này thật không thể khinh thường, xoay Đinh Hoài Chí như chong chóng thì không nói, lại còn tính kế cả Đinh Linh, đúng là không tầm thường chút nào. Mạnh Nịnh nghĩ, nếu mình có được một nửa khả năng mưu tính của Mộc Nhung Nhung, thì sẽ không bị Thi Vinh bắt nạt mỗi ngày rồi.

Đinh Linh ở trong phòng giải phẫu khoảng bốn tiếng, vì thai nhi khá lớn, chỉ có thể phá thai, cô ta còn nhìn thấy cả một chậu máu loãng trong phòng, thấy máu thịt bị lấy ra từ trong người mình, vẫn rất bình tĩnh. Đến khi nằm trên giường bệnh, nhìn thấy Mạnh Nịnh im lặng bước vào, đột nhiên gào khóc. 

Dù sao vẫn là một đứa bé còn nhỏ tuổi... Đã không còn mẹ, lại không có ai chỉ cho cô ta đi trên con đường đúng đắn, sao lại không đau lòng chứ. Mạnh Ninh thở dài, nói: "Đừng khóc nữa."

Nhưng cô càng nói, tiếng khóc của Đinh Linh lại càng lớn, vừa khóc vừa nấc, không thể nín được.

Khi mà miếng thịt bị lấy ra từ cơ thể mình, Đinh Linh rốt cục cảm nhận rõ được sự đau đớn khi phá thai. Nhưng việc giải thoát này lại mang theo sự hối hận không nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui