Trần thị kể từ lúc được đưa về vương phủ, vốn thường thường xuất hiện trước mặt Như Ca ra uy, liên tiếp hơn một tháng, Như Ca cũng chẳng thấy mặt đâu. Hình như bị cảnh tượng ngày đó làm kinh sợ, về tới vương phủ Trần thị liền sốt cao, uống thuốc ngự y kê xong dù đã hết sốt, nhưng cả người ỉu xìu, cứ như bị bệnh nặng. Thân là con dâu, Như Ca vốn muốn qua chăm sóc, nhưng chỉ cần thấy hai vợ chồng Như Ca xuất hiện trong phòng mình, là Trần thị lại đứng ngồi không yên. Kiên quyết nói đủ người hầu hạ rồi, không cần hai vợ chồng Như Ca phải vất vả nữa.
Như Ca thấy Trần thị nhìn Tiêu Dạ Huyền mang theo vài phần sợ hãi và mấy phần tức giận, thì vừa bực mình vừa buồn cười. Tuy nói không cần mình đến hầu hạ nhưng quan tâm thì vẫn phải quan tâm. Vì thế Như Ca sắc thuốc bổ trấn kinh an thần đưa qua, bất quá Trần thị lại không dám dùng. Từ đó, đành chọn một ít sâm nhung thượng đẳng đưa qua cho Trần thị.
Vốn Trần thị không giỏi lôi kéo lòng người, nên bên cạnh trừ Hạ ma ma không còn ai đắc lực nữa, sau hai ngày sốt cao liền phái người đến thúc giục Hạ ma ma trở lại. Hạ ma ma là bà vú của Trần thị, vừa nghe vương phi có chuyện thì rất lo lắng, vì chuyện trong nhà đã xử lý hơn phân nửa, bèn giao việc còn lại cho con cháu, vội chạy về vương phủ.
Về đến vương phủ, Hạ ma ma nghe nha hoàn Xuân Hương kể lại xong, chỉ hận lúc đầu mình mắt mù, thời điểm về quê nhà chọn nha hoàn, thấy dáng dấp Lục Yêu coi như đoan chính, liền rước sao chổi này vào vương phủ. Tình mẹ con của thế tử và vương phi vốn đã lạnh bạc, qua lần này chỉ sợ càng lạnh nhạt hơn, hơn nữa hẳn là trong lòng thế tử phi đã có ngăn cách. Khổ nỗi, Trần thị lại chỉ biết oán giận Tiêu Dạ Huyền hành hung người trước mặt mình, mỗi ngày càm ràm thế tử không hiếu thảo, khiến Hạ ma ma chẳng biết làm sao.
Mà trong thời gian này, bên Ngọc phủ xảy ra rất nhiều chuyện, nên Như Ca chẳng rảnh bận tâm những oán niệm của Trần thị.
Trước đây không lâu, Tây Liêu thừa dịp Ô Tôn có nội loạn, bất ngờ tiến đánh, thâu tóm Ô Tôn, là nước có liên hệ chặt chẽ với Đại Chu. Biên giới mơ hồ không yên, Hồng đế hạ lệnh điều 5 vạn tân binh đến Bắc Địa trấn thủ. Tất nhiên Vân Kiệt cũng nằm trong số đó. Tiễn Vân Kiệt lòng mang chí lớn đến Bắc Địa, Liệt thị vô cùng lo lắng, nên Như Ca phải lo trấn an.
“Mẫu thân, chẳng phải hai ngày trước đã nhận được thư Vân Kiệt nói ổn cả sao, mẫu thân chớ lo lắng như vậy”
Như Ca thấy vẻ mất hồn mất vía của Liệt thị, bất đắc dĩ lắc đầu. Vốn hôm nay Như Ca mời Liệt thị tới để tâm sự, chưa nói được hai câu, Liệt thị đã bắt đầu thất thần, ca dao nói con đi xa mẹ lo lắng đại khái vầy.
Nghe Như Ca nói, Liệt thị thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Dĩ nhiên là lo rồi, Vân Kiệt trước nay chưa rời khỏi chúng ta lần nào, giờ vào quân đội, còn đến Bắc Địa xa ngàn dặm kia, mà bên đó lại đang không yên.”
Bên này con gái trưởng thành gả cho Cẩm Thân Vương thế tử, ngày thường không ở bên cạnh, giờ con trai cũng vào quân đội không biết khi nào mới trở về, nháy mắt không còn đứa con nào bên người, ít nhiều khiến Liệt thị hơi hoang mang.
“Giờ mặc dù Bắc Địa có chút không ổn, nhưng Vân Kiệt chỉ là lính mới phụ trách bên tham tướng bày binh bố trận, tạm thời không phải giống binh lính bình thường dày dạn kinh nghiệm làm tiên phong. Huống chi Tây Liêu và Đại Chu đánh hay không đánh còn đang thương lượng, hiện tại khẳng định không có gì bất trắc, mẫu thân cứ yên tâm” Như Ca kéo tay Liệt thị giải thích tình hình Bắc Địa. Mặc dù trên chiến trường quả thật tồn tại nguy cơ, nhưng những lời như vậy chắc chắn Như Ca không bao giờ nói trước mặt Liệt thị, không có gì mà cứ phóng đại lên chỉ khiến người ta thêm khủng hoảng chứ chẳng có tác dụng gì.
Liệt thị nghe xong, thấy bộ dáng như chẳng thèm để ý của con gái, cười lắc đầu: “Nha đầu này còn làm bộ bình tĩnh trước mặt nương. Con nhìn lại quầng thâm dưới mắt mình xem, liền biết mấy ngày nay có lo lắng hay không!”
Thanh Nhi đứng một bên nghe Liệt thị nói rất tán thành: “Phu nhân nói thực chính xác, sau khi thiếu gia đi, chẳng đêm nào tiểu thư ngủ ngon, nếu không sao cô gia lại phải truyền tin đến Bắc Địa để thuộc hạ tìm một con Tuyết Ưng chuyên cho thiếu gia gửi thư! Hai ngày trước thư thiếu gia đến, tiểu thư mới ngủ ngon được chút”.
Như Ca bị Thanh Nhi tiết lộ, quẫn. Quả thật Như Ca cực kỳ lo lắng cho Vân Kiệt. Vì theo trí nhớ kiếp trước, từ sâu trong lòng Như Ca rất không mong Vân Kiệt đến Bắc Địa. Bất quá nhìn vẻ kiên định của Vân Kiệt lúc từ biệt mình, Như Ca lại nói không nên lời ngăn cản. Có lẽ trong lòng Như Ca, mặc kệ Vân Kiệt lựa chọn thế nào, nàng đều sẽ hết sức ủng hộ.
Chẳng qua nghe Thanh Nhi nói toẹt lòng mình trước mặt mẫu thân, Như Ca không vui: “Tiểu nha đầu này càng ngày càng nhiều chuyện, không mau kiếm người tống đi, giữ trong nhà sớm muộn cũng gây ra họa!”
“Thanh Nhi chỉ ở trước mặt phu nhân, thiếu gia và tiểu thư mới dám nói vậy. Tiểu thư chớ hù nô tỳ, nô tỳ và Thanh Loan đều muốn cả đời hầu hạ bên cạnh tiểu thư. Tuy tiểu thư đã sớm đưa khế ước bán thân cho chúng nô tỳ, nhưng đời này chúng nô tỳ tuyệt đối nương nhờ tiểu thư, đuổi cũng không đi, đúng không, Thanh Loan?”
Nghe Thanh Nhi nói, Thanh Loan không ngừng gật đầu.
Như Ca cốc trán Thanh Nhi một cái, cười nói: “Chỉ giỏi nói miệng, e rằng đến lúc có người trong lòng rồi, muốn gả đi, tiểu thư ta dùng khóa lớn cách mấy cũng không giữ các ngươi lại được.”
Nghe vậy, hai người đều đỏ mặt, Thanh Nhi lầm bầm: “Dù có gả thật, bọn nô tỳ cũng không cần phải rời khỏi tiểu thư”.
Thanh Nhi nói rất nhỏ, nhưng Như Ca lại nghe rất rõ ràng, nhìn mặt hai nha hoàn, kinh ngạc nghĩ, chẳng lẽ quả thật hai người này có người trong lòng? Đang định hỏi rõ, Thanh Nhi đã kịp chuyển đề tài.
“Ai nha, không còn sớm, thiếu chút nữa nô tỳ quên mất, phải đưa bản vẽ mẫu trang sức mới đến Thụy Phúc Châu Báu”, vừa nói vừa kéo tay Thanh Loan nháy mắt “Thanh Loan phải đem phương thuốc mới đến Dược Tiên Đường đúng không?”
Nói xong, hai người liền làm lễ với Như Ca và Liệt thị rồi lui xuống.
Thấy hai kẻ kia rời đi như bay, Như Ca càng thêm khó hiểu, nhìn về phía Vương ma ma đang khẽ cười một bên.
“Vương ma ma nghe được tin gì rồi à?” Thanh Loan và Thanh Nhi mang tiếng là nha hoàn của mình, nhưng tình thân như tỷ muội, phải chú ý hôn phu tương lai của hai người một chút.
“Mấy ngày nay tiểu thư nhiều chuyện quá, nên có thể không biết, dạo này Thanh Nhi và thị vệ Hắc Nham bên cạnh thế tử khá thân thiết ạ.”
Nếu là nhà khác, tỳ nữ dám tự có tư tình, đánh giết hoặc bán đi gì đó là chuyện thường, nhưng theo Như Ca khá lâu, Vương ma ma biết rõ Thanh Nhi và Thanh Loan có vị trí thế nào trong lòng Như Ca. Huống chi như Thanh Nhi vừa nói, tiểu thư đã đưa khế ước bán thân cho hai người, mà hai người vẫn ở bên hầu hạ tiểu thư như cũ, liền biết hai người cực kỳ trung thành. Thêm nữa, nha hoàn bên cạnh tiểu thư kết đôi với thân tín của cô gia, coi như thân càng thêm thân, là chuyện tốt, bởi vậy Vương ma ma rất vui.
Hắc Nham? Nhớ lại nam tử đánh xe cho mình những ngày qua, Như Ca hơi ngạc nhiên, Thanh Nhi hay nói và nam tử thô cứng nửa ngày cũng không ra một lời kia thế nào mà thân thiết được.
Thấy Như Ca nghi ngờ, Vương ma ma giải thích: “Chớ nhìn Nham thị vệ chất phác mà lầm, dăm ba bữa sẽ cho Thanh Nhi cô nương chút mới mẻ hay ho gì đó, nghe lão quản gia nói, nguyên không phải thế tử phái Nham thị vệ đến đánh xe cho tiểu thư, mà chính hắn tự xin tới, đến đây chắc tiểu thư cũng hiểu, lại nói nếu hai người này thành thân, dĩ nhiên là Thanh Nhi cô nương không cần rời khỏi tiểu thư.”
“Còn Thanh Loan........?”
“Về phần Thanh Loan cô nương, nô tỳ không rõ lắm, bất quá bộ dáng Thanh Loan cô nương thế kia, xem chừng đã có người trong lòng rồi, còn là ai, nô tỳ không tiện suy đoán lung tung.”
Nghe Vương ma ma giải thích, Như Ca gật đầu một cái, xem ra thật do mình không quan sát kỹ. Ngày ngày ở cạnh nhau mà không phát hiện ra gì. Còn Vương ma ma lại nhìn ra.
Nghe hai người nói xong, Liệt thị mới mở miệng: “Thanh Loan và Thanh Nhi cũng xem như một nửa nữ nhi của ta. Có con ở đây xem xét, phu quân của hai đứa nó thế nào, mẫu thân không phải lo nữa. Hai đứa nó hiện không phụ không mẫu, tương lai chuyện bát tự này nọ mẫu thân sẽ lo, còn phải chuẩn bị của hồi môn nhiều chút.” Có hai nha hoàn trung thành giỏi giang hầu hạ Như Ca, Liệt thị cũng an tâm. Những năm này, Thanh Loan và Thanh Nhi vì Như Ca thế nào, Liệt thị đều ghi tạc trong lòng, tự nhiên sẽ không keo kiệt với hai người.
“Mẫu thân vội vàng quá, ý tứ của hai người còn chưa lộ, mẫu thân đã lo chuyện bát tự này nọ rồi.” Như Ca nghe vậy, may mắn vì cuối cùng tâm trạng lo lắng việc Vân Kiệt đến Bắc Địa của mẹ đã tạm thời lắng xuống, đồng thời thầm cười mẹ quá nóng lòng.
Liệt thị cười nói: “Chuẩn bị trước tốt hơn, thời điểm con thành thân gấp quá, chuẩn bị hơi đơn giản, thật may bên nữ tế chuẩn bị đầy đủ, đám cưới mới vẻ vang chút.”
Nào chỉ vẻ vang, phải nói hơi khoa trương mới đúng. Người đông đúc hai bên đường không phải là vì xem đồ cưới và sính lễ sao. Lúc ấy, ngồi trong kiệu hoa, Như ca cứ có cảm giác sẽ bị người chận đường đánh cướp.
“Nói về phu quân con, giờ con vẫn chưa có tin tức sao?” Liệt thị vừa nói vừa nhìn chằm chằm bụng Như Ca. Chuyện Cẩm Thân vương và Cẩm Thân vương phi cố tình đưa thiếp cho Tiêu Dạ Huyền, Liệt thị có nghe thấy, rất tức giận đồng thời càng thêm khẩn trương chuyện con cháu.
“Chuyện sinh con phải trông vào duyên phận mà mẫu thân.”
Mấy ngày nay, trừ quan tâm Vân Kiệt, Liệt thị thường mang chút canh bổ thân thể đến, vì cái gì, tất nhiên Như Ca hiểu.
Đang nói chuyện, Như Ca nhìn thoáng qua Tiêu Dạ Huân chẳng biết đã để sách xuống từ lúc nào đang lẳng lặng ngồi trên giường nhỏ một bên, cười nói: “Tiểu Huân ba tháng đã khiến phu tử bái phục, ngay cả viện trưởng Lễ Học Viện cũng tán thưởng thiên tài không thôi, nếu tỷ và Dạ Huyền có con sẽ để Tiểu Huân dạy, nhất định có thể thành tài.”
Vốn Liệt thị không thích đứa bé này lắm, nhưng qua nhiều lần gặp mặt, bộ dáng yên tĩnh, thanh khiết của đứa bé khiến Liệt thị yêu thích từ đáy lòng. Bất quá đứa bé chỉ vừa 5 tuổi, sao có thể dạy con Như Ca gì đó, khiến Liệt thị dở khóc dở cười.
Bên kia, Tiêu Dạ Huân nhìn Như Ca nở nụ cười thản nhiên, con người màu tím cũng ánh lên nét cười. Trong lòng mơ hồ có một giọng nói.
Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ giúp nàng đạt được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...