Đêm khuya, trong cung Phượng Tê đèn đuốc sáng trưng, Hồng đế Tiêu Lâm Thiên và hoàng hậu Trần Vi sóng vai ngồi, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Hồi lâu, Hồng đế xoa trán, hơi uể oải hỏi: “Chiến vương phi có thể chữa được bệnh dịch này không?”
Nghe Hồng đế hỏi, dưới điện viện trưởng Thái Y Viện Trương Chính tay cầm một quyển y văn thật dày, cung kính đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, Chiến Vương phi báo lại không thể trị!”
Thấy sắc mặt đế hậu trầm xuống, Trương Chính cảm thấy trên người như có ngàn cân, vô cùng nặng nề.
Chẳng biết sao, thời gian này chuyện không may cứ liên tiếp đến. Hoàng tử bị ám sát chưa nói, nhiều vương công công tử, quý phụ thiên kim trong kinh thành đều bị bệnh truyền nhiễm sắp chết, mà người đầu tiên chết vì bệnh này chính là tiểu thư Triệu Yên của Triệu quốc phủ.
Thế tử phi y thuật cao minh thế kia mà khi gửi kết luận mạch chứng tới, hồi âm lại là ‘Tạm liệt vào nhóm bệnh không trị được, cần thời gian nghiên cứu’.
Nếu bọn họ là nhân vật râu ria, còn có thể cách ly từ từ nghiên cứu, đằng nay bọn họ đều là con cháu của các quan lớn. Khiến các thái y thật không biết làm sao.
Mà trước mắt nghiêm trọng nhất chính là nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi và cả đứa con hơn 2 tuổi cảu họ ở Cẩm Thân Vương phủ kia. 3 người bỗng nhiên phát bệnh, rồi nhanh chóng tiến đến tình trạng mạch đều là phù không có lực, dường như củi khô mục nát, bước vào thời kỳ cuối của bệnh.
Đang lúc lão viện trưởng rối rắm, một bóng đen bỗng xuất hiện trong Phượng Tê Cung.
Hồng đế thấy người tới, bảo viện trưởng Thái Y Viện lui ra, trầm giọng hỏi: “Sao rồi, tra được cái gì?”
“Khởi bẩm chủ tử, thuộc hạ tra được bệnh dịch lần này bắt nguồn từ một đào kép.”
Nghe vậy, Hồng đế nhíu mày hỏi: “Đào kép? Người đâu?”
“Khi thuộc hạ tìm đến chỗ ở của hắn, hắn đã tự sát, thuộc hạ xem kỹ, hắn cũng mắc bệnh này, phát hiện bên cạnh thi thể hắn có một phong di thư.” Ảnh vệ có vẻ muốn nói lại thôi, chỉ cung kính dâng phong di thư lên.
Hồng đế xem xong bức di thư, đầu tiên là đột nhiên tức giận, xem đến phần danh sách kèm theo ở đằng sau, lại thở dài.
Thấy vậy, hoàng hậu tự nhiên biết bệnh dịch lần này có ẩn tình, bèn hỏi: “Hoàng thượng, trong đó nói gì vậy?”
“Hoàng hậu, chuyện lần này liên quan đến việc trẫm qua loa tắc trách nghe lời thái hậu về án kiện ở Sướng Xuân Viên lúc trước. Người bị chết trong vụ án kia có liên quan đến đào kép này, mà đào kép này cũng không đơn giản”, nói đến đây, Hồng đế dừng một chút, nói tiếp: “Trong thư nói, thư sinh bị tiểu thư phủ Triệu quốc công giết chết là người trong lòng của hắn. Bởi vì hai người đều là nam tử nên giấu kín chuyện tình cảm. Trước khi vụ án xảy ra, hai người phát hiện họ bị một chứng bệnh hiếm có không chữa được, vở kịch ngày đó là do đào kép này viết, định diễn xong sẽ cùng với tình nhân đi du lịch nương tựa lẫn nhau cho đến chết. Ai ngờ người yêu hắn bị nhị tiểu thư Triệu Yên của phủ Triệu quốc công phái người đánh chết. Sau khi chuyện phát sinh hắn cực kỳ hận những vương công công tử thiên kim có mặc ở đó, những kẻ có khả năng ngăn cản nhưng giương mắt nhìn như xem kịch vui.
Lúc biết sự tình bị Triệu quốc công đè xuống, hắn không cam lòng chết đi như vậy, một lòng trả thù. Sau đó vẫn tiếp tục ở lại Sướng Xuân Viên bắt đầu tiến hành kế hoạch trả thù. Phần sau phong thư có kèm danh sách những kẻ từng ân ái với hắn bị lây bệnh, đều là nhữngvương công quý nữ vô cùng mê mẩn hắn hoặc những kẻ khoanh tay đứng nhìn lúc trước. Trong thư còn nói, kẻ mắc bệnh nếu ân ái với người khác, sẽ lây cho người đó. Mà có thể là do có thù hận làm động lực, cho đến hôm nay hắn vẫn không chết vì bệnh, chỉ là thấy những kẻ kia đã mắc bệnh nên hắn hớn hở tự sát giải thoát mà thôi.”
Nói xong, Hồng đế đưa phong thư cho hoàng hậu xem.
Thấy có tên nam nhân trong danh sách, sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, nổi giận mắng: “Một đám chay mặn đều ăn, uống phí học tập luân thường đạo đức gì đó!”
“Thôi, cho những thần tử kia một lời giải thích hợp lý là được, chuyện bại hoại gia môn bực này nếu truyền ra ngoài sẽ làm mất hết mặt mũi Đại Chu ta. Đi xem người bên Thái Y Viện thế nào rồi!” Thấy Trần hậu nổi giận, Hồng đế giơ tay ra hiệu cho ảnh vệ lui ra.
Đợi ám vệ đi, chốc lát sau, Hồng đế rút phong thư trong tay hoàng hậu bỏ qua một bên. Nửa đùa nửa thật nói: “Lần này hẳn là người muội muội kia của nàng đang vô cùng hài lòng, những năm này Trần thị rất ghét Tiêu Dạ Cát. Giờ cả nhà Tiêu Dạ Cát bị vậy, hoàng đệ nói hắn phái người đưa thư đến Bắc Địa cầu giúp đỡ, nhưng Dạ Huyền chẳng nhận được phong nào, tuy nói chính không dung thứ, nhưng muội muội nàng cũng quá nhẫn tâm rồi.”
“Hoàng thượng nói phải ạ, nếu muội muội thông minh một chút sẽ biết giờ phút này nên đối tốt với Tiêu Dạ Cát, như vậy ngày sau Cẩm Thân Vương sẽ luôn nhớ muội muội tốt, bất quá muội muội ta......” nói đến đây, hoàng hậu lắc đầu một cái, “Sợ là không làm được.”
Nghe hoàng hậu nói, Hồng đế gật đầu tán đồng, vừa định nói, thì thấy thái giám Lý Đức dẫn Hạ ma ma một thân máu đen vội vội vàng vàng tiến thẳng vào.
“Không xong,hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, phủ Cẩm Thân Vương xảy ra chuyện lớn rồi!”
Vừa nghe phủ Cẩm Thân Vương xảy ra chuyện, hoàng hậu giật mình, đứng dậy hỏi “Nói mau! Xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng hậu nương nương, vương phi biết nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân bệnh nặng, nói thẳng bọn họ bị bệnh dịch phải đưa ra ngoài thôn trang cách ly. Liễu trắc phi làm sao chịu, trong lúc cãi vả, hai người cấu xé nhau, vương phi xô Liễu trắc phi sang một bên, không biết sao Liễu trắc phi chàng phải trụ đá chết ngay tại chỗ. Vương gia nghe thấy chạy đến, trong cơn giận dữ liền cầm kiếm đâm vương phi vài nhát, ngay cả đại phu cũng không cho vào khám. Vương phi sắp không chịu nổi rồi, đều là lỗi của lão nô, không ngăn cản vương phi. Hu hu........”
Nghe Hạ ma ma khóc lóc kể lễ, đế hậu vô cùng khiếp sợ, không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy. Hồng đế dặn dò Lý Đức đi kêu thái y mang theo tất cả thuốc tốt nhất trong cung đến Cẩm Thân Vương phủ, rồi vội vàng dẫn hoàng hậu đến vương phủ.
Trên xe ngựa, tay Hồng đế bị hoàng hậu nắm thật chặt, bên tai chỉ nghe tiếng thúc giục sốt ruột.
Hồng đế biết, mặc dù Trần Phù không tốt, nhưng trong lòng hoàng hậu rất thương cô muội muội này. Tuy ban đầu chính Trần phủ chủ động yêu cầu gả và vương phủ, nhưng thấy những năm này muội muội không được sủng, hoàng hậu vô cùng đau lòng, hơn nữa có Dạ Huyền ở bên cạnh làm bạn khiến hoàng hậu được an ủi rất nhiều vì thế nhiều lần nhân nhượng với các yêu cầu vô lý của Trần Phù. Dù sao cũng là tỷ muội, biết muội muội sắp không xong, hoàng hậu làm sao bình tĩnh được.
Bất quá, tuy hành động của Tiêu Dực Đức là yêu thiếp giết thê, nhưng mình thật sự có thể bắt chính đệ đệ mình nhốt vào thiên lao sao? Nghĩ kỹ lại, nếu không do mình cố ý làm mối để hai người ở chung một chỗ, thì hôm nay đâu xảy ra chuyện này, nói cho cùng, hoàng huynh mình đây cũng có sai.
Lại nói, Tiêu Dực Đức mặc dù không hẳn là nam tử si tình, trong phủ không thiếu tiểu thiếp, nhưng đúng thật rất yêu Liễu thị, nếu không lúc trước cũng không tìm đủ mọi cách để Liễu Như Mộng được vào vương phủ. Cũng chính vì vậy, mình không ưa Liễu gia nhưng cũng không âm thầm xử lý Liễu thị.
Thật không ngờ, sai lầm tiếp nối sai lầm, đến kết quả hôm nay là số phận, không oán ai được.
Trong Cẩm Thân Vương phủ hoàn toàn yêu tĩnh. Hạ ma ma dẫn đế hậu đến chỗ xảy ra chuyện, Cát Tường Viện. Đến nơi liền thấy Tiêu Dực Đức đang đau lòng ôm lấy Liễu thị, bên cạnh là một thanh kiếm dài dính đầy máu. Mà Trần thị nằm gần đó thì vừa khóc vừa cười, cứ như bị điên.
Sau đó, mấy thái y chạy tới, vội vàng tiến lên dời Trần thị lên cáng trúc, dưới sự hướng dẫn của quản gia vương phủ mang người đến nơi khác cứu trị.
TiêuDực Đức thẫn thờ nhìn vợ chồng Tiêu Dạ Cát gầy như que củi đang hấp hối, lại liếcnhìn xác Liễu thị trong lòng, cầm thanh kiếm dài lên, đi tới chỗ đế hậu.
Thấy vậy, người đứng bên cạnh đế hậu tưởng rằng Tiêu Dực Đức nổi điên muốn hành thích Hồng đế bèn chắn trước mặt đế hậu, nhưng không ngờ Tiêu Dực Đức té quỵ xuống trước mặt đế hậu, đặt kiếm ngang cổ mình rồi từ từ nói.
“Vương phi Trần thị không đoan trang hiền lành, bất nhân bất nghĩa, thần đệ dẫu có chết, cũng không muốn cùng huyệt.......... Thần đệ muốn hòa ly, mong đế hậu ẩn chuẩn, nếu không, thần đệ thà chết!”
Thấy cổ Tiêu Dực Đức có vết máu do ấn kiếm, Hồng đế không còn lời nào để nói, nếu mình không đồng ý, thật sẽ tự sát sao?
Hoàng hậu nhìn thảm trạng trước mắt, đã biết hôn nhân giữa Trần Phù và Tiêu Dực Đức không cách nào cứu vãn được nữa.
Đến nước này, ban đầu mình và hoàng thượng kéo hai người lại gần, vậy giờ chứng kiến hai người kết thúc đi! Chẳng lẽ mình có thể buộc hoàng thượng đẩy em ruột của ngài đi vào chỗ chết sao?
Nghĩ đến đây, hoàng hậu cực kỳ mỏi mệt nhìn Hồng đế nói: “Hoàng thượng, chuyện Cẩm Thân Vương cầu, ngài ân chuẩn đi!”
Nghe hoàng hậu nói, Hồng đế sững sờ, vốn rối rắm không biết phải xử lý thế nào, chẳng ngờ hoàng hậu đã nói trước.
Trầm mặc chốc lát, nghe tiếng kêu của ngự y, Hồng đế đành bất đắc dĩ gật đầu. Sau đó dẫn hoàng hậu đi đến nơi cứu trị Trần thị.
Ngày thu, trời từ từ chuyển lạnh, sau khi nghe ngự y bẩm báo lại đế hậu cảm thấy gió lạnh rét tận xương.
Vào phòng, mùi máu tươi rất nồng, nắm thật chặt thư ly hôn, nhớ tới bộ dáng vội vàng lấy ra thư ly hôn của Tiêu Dực Đức, nhìn lại Trần Phù vừa khóc vừa cười, môi trắng bệch chẳng còn hơi sức, hoàng hậu liền khóc.
Hồng đế dìu hoàng hậu đến bên giường ngồi xuống, đặt thư bên gối Trần thị xong hoàng hậu liền cầm khăn lau đôi tay dính máu của Trần Phù, tỷ muội nhiều năm, giờ thế này hoàng hậu cực kỳ đau lòng.
Trần thị thấy bên gối có gì đó, hình như ý thức được, giật lấy thư.
Run rẩy mở ra, nhìn chữ viết trong đó, Trần thị trợn mắt thật lớn, vẻ mặt vô cùng khủng bố dữ tợn, tóm chặt tay hoàng hậu.
“Hắn đâu?”
“A Phù, lần này muội thật hơi quá, Tiêu Dực Dức dùng cái chết uy hiếp hoàng thượng, kiên quyết hòa ly.”
Nghe vậy, Trần thị phun một búng máu, cười nói: “Hắn muốn......muốn bỏ ta, sủng thiếp diệt thê, rút kiếm đâm ta. Hắn đâm thê tử chung gối 30 năm, dựa vào cái gì?”
Cảm nhận được ý thần dần mơ hồ, Trần thị lắc đầu kiên định nói: “Không, ta tuyệt đối không hòa ly, những năm nay, tất cả tình cảm của ta đều dành cho hắn, tại sao hắn không thể đối với ta như đối với Liễu thị chứ, không thể giốngnhư hoàng thượng với tỷ tỷ? Cho dù chết ta cũng không cho hắn được thỏa nguyện.”
Trần Phù nắm thật chặt tay hoàng hậu, tiếp tục nói: “Tỷ tỷ nhất định phải giúp muội, năm đó lúc mẫu thân qua đời, tỷ đã hứa với mẫu thân chăm sóc muội thật tốt, là hoàng hậu chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ nhoi thế này cũng làm không được? Hoàng thượng thương tỷ như vậy, chỉ cần tỷ nói, Tiêu Dực Đưc liền không thể bỏ muội, khụ khụ......”
Thấy Trần Phù thở hổn hển vì tức giận, hoàng hậu vừa khóc vừa trấn an: “Thôi, cãi nhau nhiều năm như vậy, muội cũng mệt mỏi rồi, không có hắn, muội còn có Dạ Huyền mà, hiện giờ nó là Chiến Vương rồi. Tỷ sẽ gửi thư đến Bắc Địa kêu Dạ Huyền trở lại, những năm này tuy muội không quan tâm yêu thương nó, nhưng hai người là mẫu tử, mẫu tử liền tâm, nó không thể nào không để ý muội đâu. Giờ nó đã có con, về sau cả nhà đoàn tụ, cùng hưởng phúc, như vậy không tốt sao?”
Mặc dù biết Trần thị không sống được bao lâu nữa, nhưng hoàng hậu không đành lòng nói sự thật cho Trần thị, chỉ có thể miêu tả tương lai tốt đẹp, mong Trần thị bình tĩnh lại.
“Mẫu tử liền tâm.......” nhớ tới Tiêu Dạ Huyền mấy năm nay chưa từng trở về thăm mình, Trần Phù lạnh lùng cười gần như cố chấp mà nhìn hoàng hậu.
“Tỷ tỷ, hắn thật sự lấy cái chết uy hiếp?”
Thấy hoàng hậu gật đầu, trong phòng yên tĩnh hồi lâu, đang lúc hoàng hậu nghĩ Trần thị mệt mỏi muốn ngủ, thì Trần thị bỗng mở mắt ra nhìn thẳng hoàng hậu.
“Thật ra, trong lòng muội hiểu, chuyện tới giờ đã không còn cách cứu vãn...... Tỷ tỷ, tỷ biết không, từ nhỏ muội rất hâm mộ tỷ, vì mẫu thân tỷ là nữ nhân được phụ thân sủng ái, nên từ nhỏ tỷ đã được phụ thân thương yêu, còn muội, chỉ là con của nữ nhân mà phụ thân muốn kiếm người chăm sóc tỷ mới cưới về. Biết tỷ tài hoa hơn người, muội phí sức đuổi theo, nhưng mãi vẫn không đuổi kịp. Mà phụ thân thì càng thương yêu tỷ hơn. Thường xuyên dẫn tỷ theo bên người. Có lẽ trời cao thiên vị tỷ, được phụ thân yêu, được gả cho một phu quân chịu vì tỷ mà vứt bỏ cả hậu cung, còn ta, trong lòng phu quân ta chỉ luôn có một tiện nhân khác. Thậm chí khi ta gần đến ngày sinh hắn vẫn chỉ lo gian díu với ả, hô hào muốn nạp ả làm thiếp. Tại sao, tại sao ta không được ai yêu?”
“Muội muội.......” nghe Trần Phù u oán kể lể, không thể nào thỏa mãn yêu cầu của Trần Phù, khiến hoàng hậu vô cùng áy náy. Càng cảm thấy lúc trước tác thành cho Trần Phù và Tiêu Dực Đức là quyết định sai lầm nhất trong đời.
“Tỷ tỷ, muội khác tỷ, hoàng thượng là thật lòng yêu tỷ, còn Tiêu Dực Đức thì chỉ giả vờ qua loa, điểm này ta biết rất rõ nên càng không nuốt trôi. Bất quá ta thật không ngờ phu thê hơn 30 năm, hắn lại có thể rút kiếm đâm ta. Những năm nay ta luôn xem hắn là trời, để níu kéo hắn, chuyện gì cũng làm được, vậy mà rốt cuộc nhận lấy kết quả thế này, ha ha...... Khụ khụ!”
Thấy Trần thị vừa cười vừa chảy máu, hoàng hậu hoảng hốt, vội vàng lau máu trên khóe miệng cho Trần thị.
Trần Phù cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồi, thân thể cứ run rẩy. Thấy vậy, hoàng hậu vội vàng ôm lấy Trần Phù.
Trần thị nghe thấy mùi hương nhàn nhạt đặc biệt của riêng hoàng hậu, bỗng nhớ đến lúc nhỏ khi mình rơi vào hầm băng, hoàng hậu nhảy xuống cứu cũng ôm chặt lấy mình thế này, liền vươn tay ôm lại hoàng hậu.
“Tỷ tỷ, có một việc, nhiều năm qua muội vẫn giấu tỷ, do lòng đố kỵ, oán hận, và sợ mình không thể sinh con được nữa thì địa vị khó giữ. Bất quá, hiện tại,muội tự biết không sống được bao lâu nữa, nếu giờ không nói, sợ rằng sẽ bị Diêm Vương thả vào chảo dầu.”
Nghe giọng Trần thị ngày càng yếu, hoàng hậu nghẹn ngào nói: “A Phù ngoan, đừng nói nữa......”
Lúc này Trần thị chẳng còn bao nhiêu hơi sức nữa, lẳng lặng nằm trên giường nói ra những lời khiến mọi người phải khiếp sợ.
“Tỷ tỷ, ta và Dạ Huyền vĩnh viễn không cách nào mẫu tử liền tâm được, bởi vì nó không phải con ta!”
“Ngươi nói gì!”, nghe vậy, Hồng đế nhìn chằm chằm vào Trần thị.
Năm đó, Trần thị sinh Dạ Huyền trong cung, nơi sinh cách phòng hoàng hậu không xa, nếu Dạ Huyền không phải do Trần thị sinh, vậy do ai sinh? Tất cả đều rõ.
Trần thị cảm thấy nháy mắt cả người hoàng hậu cứng ngắc, khó khăn ngước nhìn Hồng đế, bi thương nói: “Ban đầu, vì để vương gia thích gần gũi ta, để thắng được Liễu Như Mộng, khiến vương gia quên Liễu Như Mộng. Ta quyết tâm dùng Ngưng Cơ Ngọc Cốt Hoàn, để da thịt như ngọc, dáng điệu uyển chuyển. Mặc dù hiệu quả rõ rệt, khiến Tiêu Dực Đức ngủ lại phòng ta mấy ngày, nhưng thân thể bị tổn hại, nên khi mang thai, đứa bé bị thiếu sót, đại phu trong phủ bị ta mua chuộc nói đứa nhỏ này ra đời không lâu sẽ chết non. Mà sau này ta cũng không mang thai được nữa.
Ta từng nghĩ tới tìm một người thiếp sinh, rồi nhận làm con thừa tự. Nhưng khi thấy đứa bé do tỷ tỷ sinh được bà vú ẵm tớicho ta xem giống con ta như đúc, lại nghĩ đến Tiêu Dực Đức và Liễu Như Mộng mây mưa ngay tại yến tiệc trong cung, ta bèn thừa cơ ma ma đi ra ngoài, đổi khăn bọc hai đứa bé cho nhau. Chỉ cần có con trai trưởng, dù Liễu Như Mộng vào vương phủ cũng vĩnh viễn không đoạt được vị vương phi của ta. Hơn nữa nếu đại hoàng tử chết yểu, tỷ tỷ và hoàng thượng sẽ hận Liễu gia thấu xương....... Đối với ta mà nói, có quá nhiều chỗ tốt.
Có lẽ do tỷ tỷ khó sanh bị rong huyết, trong cung hỗn loạn, nên không ai phát hiện việc tráo đổi của ta. Nhưng cứ nghĩ đến sẽ có ngày bị lộ, ta không thể nào thương yêu đứa bé như con ruột mình được, mỗi lần thấy ánh mắt khát vọng của nó, lòng càng thêm phiền muộn, đối với nó càng thêm lạnh nhạt thậm chí là tàn nhẫn, cho đến lúc đưa nó vào cung, được tỷ tỷ nuôi dưỡng, tâm tình ta ngược lại dễ chịu hơn nhiều, không thấy áy náy nữa, có tỷ tỷ thương yêu, địa vị thế tử của nó liền vững chắc....... Nhưng lẩn quẩn 30 năm, tất cả tính toán của ta đều tan thành mây khói” nói đến đây, Trần thị thổ tiếp một búng máu. Nhìn thư ly hôn dính đầy máu, Trần thị nói tiếp: “Đoàn tụ sum vầy, muội không có phúc hưởng, chỉ mong tỷ tỷ tha thứ cho muội. Còn nữa, xin tỷ nói với Tiêu Dực Đức, thư ly hôn muội sẽ không ký, dù chết, muội cũng không để hắn đổi chính phi.”
Nghe xong, đế hậu chưa kịp phản ứng, Trần thị đã ngẹo đầu, ngưng thở.
Bị lời Trần thị khiến buồn vui lẫn lộn, lại thấy Trần thị đã ngưng thở, hoàng hậu khóc không ra nước mắt. Mà Hồng đế ngoài kinh hỉ, cũng chỉ biết thở dài.
Đế hậu ra khỏi sương phòng liền thấy Tiêu Dực Đức đang kinh ngạc nhìn thi thể Trần thị. Nhìn lướt qua mặt trời đỏ rực đang dần mọc, Hồng đế thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ đứa cháu mình có vô hạn kỳ vọng lại chính là con ruột của mình, quả là ý trời!
Ngay sau đó một ‘Thông cáo thiên hạ’ kinh thiên động địa được dán khắp các ngõ ngách của Đại Chu.
Ba ngày sau, đế hậu đến cửa lớn kinh thành nghênh đón vợ chồng đại hoàng tử Tiêu Dạ Huyền từ Bắc Địa về. Thêm nữa, quần thần thuận theo ý của hoàng thượng, tấu xin thánh thượng lập hoàng tử Tiêu Dạ Huyền làm thái tử, được hồng đế chuẩn tấu.
Mà lúc này, trong Thái Y Viện, hai hoàng tử còn lại đã đấu nhau chết sống đến mức đang hấp hối.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...