Ba năm, một nơi giá lạnh thiếu lương thực trở nên lúa thóc đầy kho.
Ba năm, một nơi chiến tranh không ngừng trở nên hòa bình.
Không sợ mùa đông gió lạnh đói bụng nữa,
Vì chúng ta có rau dưa bốn mùa từ nhà ấm.
Không sợ thảo nguyên vang lên tiếng vó ngựa nữa,
Vì chúng ta có rất nhiều vũ khí để ngăn địch.
...........
Trong Dược Tiên Đường ở Bắc Địa, nghe tiếng ca hát của bọn trẻ bên ngoài, thấy trời đã tối, Như Ca nhanh chóng thu thập kết luận mạch chứng, cười cười đi về phía xe ngựa có một cánh tay nhỏ đang vươn ra.
Như Ca vừa lên xe, đã nghe tiếng oán trách.
“Ca nhi, con nhìn đứa nhỏ Thiên Nhiên này xem, ta ôm nó nó sống chết không chịu, tiểu Huân ôm thì ngoan ngoãn ngay, chẳng lẽ bà ngoại ta đây không đủ thương nó hay sao?”
Nghe vậy, Như Ca nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con gái đang ngồi trong lòng bé trai le lưỡi, cười cười dỗ: “Thiên Nhiên, bà ngoại chỉ vì con mới ở lại vương phủ, giờ con đối xử với bà ngoại như vậy, sẽ khiến bà đau lòng mà bỏ đi đó!”
Nghe vậy, bé gái hai bím tóc quay đầu nhìn đôi mắt trong suốt của Tiêu Dạ Huân, rồi ngay lập tức nhào vào lòng Liệt thị. Vừa như bạch tuộc quấn lấy Liệt thị vừa ngọt ngào ngây thơ nói: “Bà ngoại chớ đi, Thiên Nhiên thích bà ngoại lắm, không để bà ôm là vì cữu cữu dẫn Thiên Nhiên đi chơi ầm ầm, trên người Thiên Nhiên bẩn bẩn”, nói xong còn đưa hai tay mình ra.
Liệt thị nhìn, chỉ thấy trong bàn tay bé gái dính đầy thứ gì đó đen thui, nhìn lại, trên áo trắng của Tiêu Dạ Huân cũng bị dính mấy chỗ. Cầm tay bé gái đưa lên mũi ngửi thử, lúc này Liệt thị mới nhận ra thứ bột đó là gì, kêu to: “Trời ơi, thằng nhóc Vân Kiệt ngốc nghếch kia, lại dẫn Thiên Nhiên đi chơi hỏa dược, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, làm sao ăn nói với nữ tế đây. Một lát nếu nó về vương phủ, nương phải nói nó mới được.”
Lúc đầu, biết Như Ca muốn đến Bắc Địa, Liệt thị suy nghĩ cả đêm không ngủ, cuối cùng quyết định sẽ đi theo con gái và con rể. Nói chuyện này với Như Ca, vốn nghĩ Như Ca sẽ phản đối, không ngờ, nghe xong Như Ca đồng ý cả hai tay. Con rể thì tự mình đến Ngọc phủ thương lượng. Ban đầu Ngọc Chính Hồng còn cự tuyệt, nhưng khi bàn đến tiền đồ của Ngọc Như Long thì một chức quan béo bở nhàn nhã ở Lễ Bộ đã khiến Giang thị động lòng, thuyết phục Ngọc Chính Hồng một phen. Nhờ vậy, Liệt thị được tự do, đi theo Như Ca đến Bắc Địa. Trừ thời điểm lão phu nhân qua đời hai năm trước, cũng chưa trở về lần nào. Hiện tại ở trong Chiến Vương phủ giúp Như Ca xử lý việc nhà, chăm sóc cháu ngoại.
Đối với tình trạng này, Như Ca hết sức hài lòng, người một nhà có thể ở cùng nhau, không còn gì vui mừng bằng. Về phần Ngọc gia bên kia, chỉ cần bọn họ sống yên ổn là được.
3 năm nay, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền rất quan tâm đến đời sống người dân Bắc Địa. Dù sao đế hậu giao Bắc Địa cho Dạ Huyền, cơ bản là hi vọng Bắc Địa ngày càng tốt hơn. Hiện giờ đa số đất ở đây đều được che màng mỏng, tạo thành từng khu vực trồng trọt như nhà kính. Một năm bốn mùa, lương thực vô tận, còn có thể giao lưu với thương nhân các nước khác trao đổi thức ăn và vật liệu.
Về phần chiến tranh, thấy các tướng sĩ bị thương chảy máu, đối mặt với vô số kẻ địch đến từ Tây Lương, trong vòng nửa năm đầu tới đây, Như Ca phái hàng loạt người đi các nơi tìm kiếm lưu huỳnh, quặng ka li ni trát và than củi, dĩ nhiên có thêm một số thứ khác nữa, theo công thức đã đọc trong một quyển sách ở thế giới xa lạ kia mà trộn theo tỷ lệ tương ứng. Thời điểm nàng sắp sinh, rốt cuộc đã chế tạo thành công thuốc nổ. Tiểu quận chúa Tiêu Thiên Nhiên của Chiến Vương phủ ra đời trong tiếng nổ đinh tai nhức óc đó.
Uy lực của thuốc nổ quả rất khủng khiếp, đại quân mấy vạn của Tây Liêu bị tiêu diệt trong nháy mắt. Nhìn đồng bạn thịt nát xương tan, ngay cả vụn thịt cũng không còn, binh lính Tây Lương còn lại cứ nghĩ là trừng phạt của thần linh, nào còn gan liều chết xông lên, đành ảo não thu binh về nước, không dám tới khiêu khích nữa. Không chỉ vậy, Tây Liêu còn đưa công chúa tới kết thân để tỏ thành ý. Mà Tiêu Dạ Huyền chỉ cho một vị quan chức không cao lắm cưới công chúa, xem như đáp lại.
Hai năm qua, lâu lâu, Như Ca lại ở trong mật thất được Tiêu Dạ Huyền phái người canh giữ nghiêm ngặt làm ra một ít thuốc nổ, để bọn Vân Kiệt cho nổ ở biên giới một lần, nhắc nhở bọn người có lòng dạ xấu xa.
Cho nên, hiện tại Bắc Địa đã an cư lạc nghiệp, mấy năm nay dân số tăng không ngừng.
Mà ở kinh thành kịch hay cũng liên tiếp diễn ra, tranh đấu hoàng quyền càng ngày càng nghiêm trọng, hai vị hoàng tử đều gặp phải ám sát ‘từ ngoài đến’, đến nỗi ngày trung thu cũng phải ở trong Thái Y Viện dưỡng bệnh, không thể không nói là quá hoang đường.
Như Ca chơi đùa với con gái, nhìn qua Tiêu Dạ Huân đã cao lớn không ít và trở nên tao nhã, đang ngồi đối diện, thì sinh lòng yêu thương.
Từ khi tiểu Huân được phong làm Cẩm Thân Vương thế tử, vương phi Trần thị liền nhiều lần cho người đem thư đến, muốn nhận tiểu Huân làm con thừa tự. Trần thị tính toán gì trong lòng mọi người đều biết rõ. Mà Cẩm Thân Vương cũng hết sức tích cực, nói thẳng muốn nối lại tình cha con với tiểu Huân.
Đối mặt với cha mẹ chồng ích kỷ như vậy, Như Ca làm sao có thể để tiểu Huân về. Huống chi trong vương phủ còn có nhân vật ‘xuất chúng’ như Liễu trắc phi và Tô Như, nếu để tiểu Huân về đó chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp? Cân nhắc trước sau, Như Ca bèn cầu Tiêu Dạ Huyền xử lý chuyện này. Như thế lập đi lập lại nhiều lần, người bên kia hình như cũng hiểu ra, không có động tĩnh nữa, đã mấy tháng qua vẫn chưa thấy đến phiền nhiễu.
Những người đó không đến làm phiền, Như Ca và Tiêu Dạ Huyền càng vui vẻ nhẹ nhõm. Thường ngày chỉ giữ liên lạc với hoàng hậu và Hồng đế, thỉnh thoảng Thái Y Viện gửi tới vài chứng bệnh khó hỏi Như Ca cách chữa trị, còn lại những thứ khác nàng rất ít để ý tới.
Thấy Như Ca nhìn mình, Tiêu Dạ Huân nở nụ cười nhẹ, quay đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, ý cười lan tới đáy mắt.
Kiếp trước đứng ở đỉnh cao quyền lực, được mọi người ngưỡng mộ nhìn lên, nhưng lòng vẫn vô cùng lạnh lẽo. Ngay cả cuối cùng bị người gán cho cái danh yêu quái đánh rớt xuống vách đá, lòng cũng không gợn sóng.
Thực tế, mình có thiên phú bẩm sinh, dù bị tẩu hỏa nhập ma, muốn đối phó đám tôm tép kia vẫn dễ như trở bàn tay, chẳng qua, lúc thấy ánh mắt phỉ nhổ của mọi người, lòng vô cùng buồn bã bi thương, những người mình bảo vệ nhiều năm lại muốn mình chết, thật buồn cười biết bao.
Muốn trả thù sao? Không, bởi vì không đáng.
Nếu không, vậy không cần trở về.
Hồn phách phiêu đãng một hồi, lúc vô tình cư nhiên bám vào một đứa bé trong bụng phụ nhân, giữa ý thức mông lung luôn nghe được phụ nhân lẩm bẩm những lời yêu thương với đứa bé. Lời phụ nhân thật dịu dàng đi vào lòng người. Để mình cảm thấy hình như mình là tất cả trong cuộc sống của nàng, bất tri bất giác có chút mong chờ vào cái gọi là tình thương của mẹ.
Nhưng giữa mong đợi vẫn mang theo chút sợ hãi, vì con ngươi của mình mà người trong tộc gán cho danh ác ma, điềm không may. Nếu sinh ra lần nữa vẫn là đôi mắt tím, phụ nhân bình thường này có còn thương yêu một đứa bé như vậy không?
Có lẽ là trời cao cố ý trêu đùa, lúc đứa bé sắp ra đời, linh hồn của mình bị bắn ra ngoài. Nhìn nữ nhân ôm thi thể đứa trẻ đau lòng khóc cơ hồ muốn mù hai mắt, tim bỗng thấy đau đớn.
Tại thời điểm hồn phách biến mất kia, bỗng nghĩ, nếu có kiếp sau, nếu nàng không chê, mình sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng phải rơi một giọt nước mắt. Bất luận lấy loại thân phận nào, cũng sẽ cố gắng hết sức cho nàng tất cả những gì nàng muốn, bảo vệ những gì nàng quý trọng, cho dù phải hủy diệt tất cả cũng không tiếc.
Khi tỉnh lại, tức mấy năm trước, mình biến thành một đứa trẻ sơ sinh, bất quá nhìn thấy không phải nàng, mà là thiếp của cha Tiêu Dạ Huyền, tên Hồ Cơ.
Nghe tiếng thét chói tai, và ánh mắt ghét bỏ của Hồ Cơ, mình nhắm mắt lại, lòng mơ hồ có cảm giác, tương lai, sẽ gặp lại người kia.
Thậ không ngờ, lúc gặp lại nhau, nàng thành chị dâu của mình, vợ Tiêu Dạ Huyền.
Ở góc vắng vẻ thấy khuôn mặt quen thuộc của nàng, bắt đầu âm thầm tìm kiếm cơ hội tiếp cận..... Khi nước mắt nàng rơi xuống cổ mình, lòng rất kích động, thì ra nàng vẫn nhớ mình.
Nhớ đứa bé nàng mong chờ kiếp trước.
Trở lại Chiến Vương phủ, lúc qua hành lang Như Ca liền thấy hai thai phụ đang được chồng dìu đi dạo quanh bờ hồ.
Thấy Như Ca, hai phụ nhân vội vàng tiến lên, bụng to của hai người giống như cũng run theo, khiến hai nam tử bên cạnh vô cùng khẩn trương.
Như Ca cười cười lắc đầu: “Thanh Nhi, Thanh Loan, hai ngươi phải cẩn thận chút, có bầu sáu bảy tháng rồi, đến đình nghỉ mát ngồi đi, đi chậm chút”.
“Tiểu thư, còn lâu mới sinh mà, không cần quá chú ý như vậy, càng nuông chiều về sau càng khó chăm. Hơn nữa vốn muốn đi xem bệnh với tiểu thư, hai người họ lại ở đây vướng chân vướng tay”, Thanh Nhi hết sức bất mãn với cuộc sống như heo thế này, hung hăng vỗ vỗ Hắc Nham bên cạnh, khiến Hắc Nham cực kỳ bất đắc dĩ.
So với Thanh Nhi, Thanh Loan có vẻ nghe lời hơn nhiều, tay cầm cuốn sách tên ‘Khiên tình ký’ lấy từ hiệu sách hợp tác mở với Thanh Nhi, vuốt vuốt bụng được Tiết Thanh Trạch cẩn thận dìu đến đình nghỉ mát.
Nhìn Tiết Thanh Trạch cầm sách đọc cho Thanh Loan nghe, Như Ca và Liệt thị bèn nhìn nhau cười, hai người thế nào cũng không ngờ người Thanh Loan yêu là nghĩa đệ Tiêu Dạ Huyền, Tiết Thanh Trạch. Thấy hai nha hoàn đều tìm được hạnh phúc của mình, Như Ca rất vui mừng.
Bất luận thế nào, chỉ cần hôm nay mọi người đều được hạnh phúc mỹ mãn, vậy là đủ rồi.
Thừa dịp mẫu thân dẫn Thiên Nhiên đi rửa mặt, Như Ca đi tới thư phòng.
Đến thư phòng, nhẹ nhàng mở cửa ra, đầu tiên là vào gian trong, đến giường nhỏ nhìn con trai mới 1 tuổi Tiêu Thiên Thụy, thấy nó ngậm ngón tay ngủ say sưa, nên không chọc ghẹo, lấy cái chăn bị nó đá ra đắp kín lại, rồi nhẹ nhàng rời khỏi.
Đến bên kia thư phòng, liền thấy nam tử đang cầm một quyển sách được bao cẩn thận ngồi trên ghế.
Ánh sáng phản xạ trên người nam tử, khiến ngũ quan đã như thần của hắn càng thêm xuất trần.
Mình vào phòng mà hắn cũng không ngước mắt lên nhìn một cái, Như Ca nhìn lướt qua thấy công vụ đã được xử lý xong, bèn tự nhiên ngồi lên đùi Tiêu Dạ Huyền.
Thấy rõ quyển sách nam tử đang đọc, Như Ca không nhịn được cười.
Như Ca vừa thấy sách được bao bằng bìa màu hồng đã vô cùng ngạc nhiên, thật không ngờ, Tiêu Dạ Huyền thật sẽ đọc những sách dạy yêu đương lấy từ hiệu sách của Thanh Nhi và Thanh Loan, ngẫm lại chắc là Tiết Thanh Trạch vừa mang tới.
Tiêu Dạ Huyền đang đọc chăm chú, thấy Như Ca cười,cũng không phản ứng gì, mặc vợ yêu cười mình.
“Phu quân, nếu như so sánh ta với một bộ phận nào đó trên người chàng, thì ta sẽ là cái gì?” nhìn thoáng qua tên quyển sách nhớ, lại nội dung trong đó, Như Ca rúc vào lòng Tiêu Dạ Huyền, hơi thở thơm như hoa lan, giọng điệu có vẻ hời hợt nhưng trong đó ẩn chứa chút nguy hiểm.
Nghe hỏi, mặt Tiêu Dạ Huyền cứng đờ, kiểu câu hỏi thế này, nếu đáp không hợp ý người hỏi, thì cuộc sống tính phúc sau này không được đảm bảo à. Tiêu Dạ Huyền ngồi trên ghế bỏ cuốn sách trong tay xuống, ôm chặt người hỏi, ung dung đáp: “Không phải trong sách nói, nữ nhân là xương sườn của nam nhân sao?”
“Thì ra chỉ là xương sườn”, Như Ca bất mãn bĩu môi, mặc dù biết trong sách viết đúng là vậy, nhưng mấy năm nay được Tiêu Dạ Huyền cưng chiều lên tận trời, nghe vậy, Như Ca vẫn cảm thấy không hài lòng.
Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền cười khẽ, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của người trong lòng.
Trả lời không hài lòng, không cho hôn! Như Ca đang giãy giụa, bên tai lại truyền đến tiếng thì thầm của Tiêu Dạ Huyền: “Nàng là trái tim của ta, tim không đập, ta liền chết!”
Nghe vậy, Như Ca ngừng giãy giụa, chủ động đón nhận nụ hôn sâu của Tiêu Dạ Huyền.
Hai người đang thân mật trong thư phòng không hề biết, ngoài phòng một bé gái hai tuổi đang vui vẻ kéo tay bé trai 7 tuổi vui vẻ nện bước đến thư phòng.......
Hai người càng không biết trong kinh thành đã xảy ra một biến cố kinh thiên động địa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...