Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!

Cha mẹ Đường đi không lâu sau, cậu út Đường gọi điện thoại về.
Người trong nhà lần lượt nhận một lần, cuối cùng đến phiên Đường Kiều, Đường Kiều ôm điện thoại chuẩn bị "Thăm hỏi ngày lễ" tương đối dài một chút, đáng tiếc, điện thoại mới đến trên tay cô, cậu út Đường lập tức châm cho cô một châm.
"Kiều Kiều, nói tóm tắt đi, một lúc nữa quân đội còn có cuộc họp, cậu phải tham dự."
Đường Kiều rất muốn bật thốt lên một câu: em gái cậu.
Nhưng suy nghĩ một chút, đối tượng là cậu út Đường, vì vậy phải nuốt trở lại câu này.
"Vậy, năm mới vui vẻ."
Lời này ngắn chứ, sẽ không làm trễ nãi thời gian của cậu chứ, Đường Kiều hận hận nghĩ. Miệng không biết lúc nào đã chu lên, gương mặt khó chịu.
"Được rồi, đừng chu mỏ nữa, chờ họp xong rồi, cậu gọi điện thoại cho cháu, hiện tại không nói nữa."
Nói xong cậu út Đường cúp điện thoại, Đường Kiều quệt miệng, có chút ấm ức.
Cả nhà Cậu hai Đường buổi tối cũng ngủ lại nhà bà ngoại Đường, sau khi ăn cơm tối xong, Mợ Đường đột nhiên hỏi Đường Kiều một câu, cô thật muốn đi tìm cọng mì sợi tự sát.
"Buổi tối Chu Chú và Kiều Kiều ngủ chung hay ngủ riêng?"
Mợ hai này, mợ là Mợ hai của cháu.
Thiếu chút nữa Đường Kiều không có bị nghẹn chết, rốt cuộc cô vẫn còn con gái a, đừng đem bán cô như vậy.
"Đường Kiều đã cầu hôn với cháu, trên lý thuyết chúng cháu có thể ngủ chung."
Nếu như lời nói của Mợ Đường làm Đường Kiều muốn nghẹn, như vậy lời nói của Chu Chú làm Đường Kiều muốn cắn lưỡi, cô cắn!

A! Đau quá.
Cái gì gọi là tự mình làm bậy thì không thể sống được, Đường Kiều chính là như vậy.
Ai biết hôm nay lúc ban ngày cô bị cái quỷ gì xui khiến mới nói ra như vậy.
"Thật à?"
Tuyệt đối là giả, Đường Kiều bi phẫn.
Bà ngoại thân yêu, xin hỏi vẻ mặt của bà nên hình dung như thế nào, giống như rốt cuộc gả được gái lỡ thì nhiều năm như vậy.
"Giả, Bà ngoại, bà nói chuyện này có cô gái nào làm sao, đó là cháu nói đùa, nói đùa. . . . . . nói đùa. . . . . ."
Nói đùa hơn lớn a.
"Nhưng tôi tưởng thật."
Chu Chú từng bước từng bước ép sát, đánh rắn tùy gậy, tốt nhất là bây giờ ở trước mặt người lớn đem chuyện định sẵn, thỏa nỗi lòng của anh, mặc dù có chút không giống với kế hoạch lúc đầu của anh, nhưng nói thế nào cũng không thể phụ bỏ một phen ý tốt của Đường Kiều.
"Tại sao cậu có thể xem là thật? Tại sao cậu có thể xem là thật?"
Đường Kiều muốn khóc, rất muốn nắm cổ áo của Chu Chú gầm thét như trong người có rượu, rống với Chu Chú đôi câu, tại sao cậu ta lại tưởng thật ?
"Chị muốn đổi ý."
Cho dù bạn học Dương Tuấn Khanh còn nhỏ, nhưng dường như cũng hiểu tình hình trước mắt, một lời trúng phốc.
Đường Kiều chà xát tay, bạn học Dương Tuấn Khanh nói quá đúng, con bà nó, cô chính là muốn đổi ý!
"Kiều Kiều, cũng không thể như vậy."
Ông ngoại Đường làm bộ sưng mặt lên, trách cứ Đường Kiều.
"Đúng vậy a, cũng không thể như vậy."
Cậu Đường nhịn cười, cũng thò một chân vào.
Trong nháy mắt, Đường Kiều bị bốn bề thọ địch, Đường Kiều rơi lệ đầy mặt, cô cảm thấy cô chính là nhặt được, tuyệt đối là nhặt được!
"Chị làm sao muốn đổi ý a, chị là con gái nha, chuyện này cũng không phải là con gái làm, phải con trai làm mới được. Chị đang chờ anh Chu Chú cầu hôn đấy."
Mợ Đường đang giải thích với bạn học Dương Tuấn Khanh nhưng lời nói cũng là nói cho Đường Kiều và Chu Chú nghe, Đường Kiều càng nghe càng hoảng sợ, Chu Chú lập tức hiểu được ý.
Ngay ở trước mặt cả nhà Bà ngoại Đường, rõ ràng chân sau quỳ xuống tại chỗ liền, trên tay còn cầm một con chiếc nhẫn kim cương, Đường Kiều cũng không biết anh chuẩn bị từ lúc nào.
Lần này Đường Kiều thật sự hoảng sợ.
"Cậu làm gì đấy, mau dậy đi."
Có thể đừng giày vò cô như vậy được không? Cô. . . . . . Rất muốn đi nhà cầu.

"Kiều Kiều, gả cho tôi đi."
Tốt. . . . . . cảnh tượng thật cảm động, tốt. . . . . . Người khác cảm động.
Nếu Đường Kiều không phải là người trong cuộc, cô nhất định cảm động rầm rầm rào rào, nhưng. . . . . . Hiện tại cô là nhân vật chính, mà. . . . . . Chu Chú đào cho cô một cái lồng hoàn hảo, không có đường lui.
Lịch sử kinh nghiệm chứng minh, chỉ số thông minh của Đường Kiều cũng chỉ có thể dùng để làm chuyện linh tinh, so với Chu Chú, cô giống như không có não.
Cho nên nói, đang êm đẹp, tại sao cô nổi điên nói ra câu kia, chuyện này căn bản là tự cô đào ình một cái hố, sau đó bà ngoại thân yêu, ông ngoại, cậu mợ hai còn có bạn học nhỏ Dương Tuấn Khanh cùng nhau đẩy cô xuống.
"Cậu đứng lên trước rồi nói."
Mặc dù đều là người trong nhà nhưng Đường Kiều vẫn cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.
Chu Chú này, con mẹ nó quá kích thích người ta.
"Cũng không thể, cô phải đồng ý trước người ta rồi nói."
Đường Kiều muốn kéo Chu Chú đứng lên, đáng tiếc bị Mợ Đường ấn lại.
"Kiều Kiều, là thật, gả cho tôi đi."
Nét mặt Chu Chú vô cùng nghiêm túc, trong mắt cũng chỉ phản chiếu hình ảnh của Đường Kiều không còn cái gì khác. Lúc này, những người khác trở thành hình nền, tất cả đều là hình nền.
"Được, tôi đồng ý với cậu."
Đường Kiều không biết mình dùng tâm tình như thế nào đồng ý với Chu Chú, dù sao. . . . . . Lần này, cô thật sự đem mình giải quyết.
Chu Chú nâng tay của Đường Kiều, đeo nhẫn vào trên ngón tay Đường Kiều.
Lúc Chu Chú đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Đường Kiều, Bà ngoại Đường quay mặt qua chỗ khác len lén lau nước mắt.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy, ngày vui mừng đấy."
"Đúng, đúng, đúng, xem mẹ nè, già rồi nên hồ đồ, đây là chuyện rất vui mừng a."

Bà ngoại Đường chớp mắt mấy cái, tiếp tục lau nước mắt.
Lúc Đường Kiều đến ở cùng bà cô vẫn còn nhỏ nhíu, cười đáng yêu, thích quấy rối, cả ngày không có tim không có phổi, thường xuyên khi dễ hai người cậu rất lớn hơn cô, lúc tức giận cũng bướng bỉnh lộn đầu như con lừa, có thể ngồi cả ngày một mình ở cửa khu tập thể, Chu Du gọi cô cũng không để ý tới. Lúc để cho cô trở về Thành phố H, ôm eo của bà chết cũng không buông tay.
Đến hôm nay phát hiện lại lớn như vậy, cũng phải lập gia đình.
Cô do một tay bà nuôi nấng, Bà ngoại Đường làm sao không xúc động.
Đường Kiều không còn lòng dạ nào đi an ủi Bà ngoại Đường, bởi vì chính cô vẫn như rơi vào trong sương mù, cảm giác mình làm một chuyện vô cùng sai lầm. Muốn đổi ý, lại đổi ý không được.
Vui mừng nhất là đồng chí Chu Chú, lần này cuối cùng hợp lòng anh, như ý của anh.
Anh quyết định cho Thũng Gia ăn thêm một bữa.
Bởi vì Chu Chú cầu hôn bất thình lình, lúc đầu Mợ Đường nói bọn họ ngủ chung hay ngủ riêng đã không còn là chuyện đáng kể. Hiện tại cũng đeo lên chiếc nhẫn của nhà trai, dĩ nhiên là phải ngủ cùng nhau.
Chẳng qua, Chu Chú cũng không có quá hí hửng, dù sao nếu ép buộc Đường Kiều, cô sẽ làm ra chuyện gì đó có thể không tốt.
Cho nên lúc tối, Đường Kiều và Chu Chú vẫn mạnh ai nấy ngủ.
Đường Kiều vẫn ngủ ở gian phòng trước kia của mình, mà Chu Chú ngủ ở gian phòng của cậu út Đường trước kia ở sát vách phòng Đường Kiều.
Cho đến khi tắm xong cũng đã nằm ở trên giường, Đường Kiều vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn lại.
Dường như tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lại giống như thuận nước đẩy thuyền.
Cô muốn điều chỉnh lại tâm trạng của mình nhưng phát hiện tâm trạng giống như rất hỗn loạn, không biết sắp xếp từ đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui