Chị Yên Lặng Bị Ăn Đi!


Năm đó, nhớ năm đó. . . . . .
Nhớ năm đó, Đường Kiều và Chu Du vẫn còn trong độ tuổi hoa niên, một năm kia, bọn họ thi tốt nghiệp trung học. . . . . .
Nhưng bọn họ ở chung một chỗ thảo luận nhiều nhất chính là quán tươi sống nào ăn ngon hơn, thiếu niên nhà ai đẹp trai hơn, trong lúc rãnh rỗi, cũng gom toàn bộ tính từ miêu tả của môn ngữ văn học mấy năm trên lớp, viết thư tình buồn nôn, ví dụ như: cậu là vầng trăng nơi xa, tôi là ánh sao vây xung quanh cậu; cậu là gió cát, tôi đứng nơi đây đón gió mà mắt rơi lệ, tình nguyện mê đắm vì cậu. . . . . . Mặc dù các cô đem điểm quan trọng đặt ở cuối cùng, ánh mắt của hai cô có thể bị gió cát làm mê đắm. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quan hệ thân thiết của các cô. Các cô là chị em tốt, chí hướng và nguyện vọng hàng đầu của các cô đều ở Thành phố S, lúc các cô chuẩn bị lên đại học, xây dựng tinh thần chủ nghĩa văn minh, tinh thần trao đổi càng sâu sắc hơn. Tóm lại một câu nói, vũ trụ cũng không cách nào ngăn cản bước chân các cô gieo họa nhân gian.
Nhưng mà, nhưng mà con bé kia. . . . . .
Vũ trụ cũng không cách nào ngăn cản bước chân các cô, nhưng lại bị con bé Đường Uyển cứng rắn chặn lại, vậy làm sao bảo các cô có thể không đau lòng, đau lòng, chỗ nào cũng đau, sau này chỉ cần nghĩ tới Đường Uyển vẫn đau.

Chuyện xảy ra từ một buổi chiều nắng ấm, do Đường Kiều đọc miệng, Chu Du viết thay, hai người cùng hợp tác hoàn thành một bức thư tình tuyệt thế. Sau đó, đang lúc các cô hăng say đắc ý, Đường Uyển vọt vào trong phòng của Đường Kiều, thuận tiện nói một câu, cô em gái này từ nhỏ cũng không thích gõ cửa, Chu Du không thích.
"Đường Kiều, chị đem quyển “Lolita” cậu cho chị đưa cho em."
Đường Uyển quen thói mở miệng muốn có thứ gì đó, nhưng hiếm khi thành công. Chẳng qua chỉ là một quyển sách, Đường Kiều vốn là cũng không muốn so đo với con bé, nhưng lúc cô chuẩn bị đưa cho con bé, cô chợt nhớ tới một chuyện, dường như năm đó Đường Uyển chỉ mới mười tuổi, một đứa bé gái mười tuổi xem “Lolita”? Cái này có chút kỳ quái rồi? Hơn nữa, nếu để cho cha mẹ cô biết cô cho Đường Uyển xem sách này, cô càng thua cỏ dại, sau này cũng phải sống dưới mái hiên của người khác.
Vì vậy cô nghiêm túc từ chối.
"Sách này chờ em lớn mới có thể xem được, khi nào em lớn thêm chút nữa chị sẽ cho em"

Lẽ ra, Đường Kiều nói như thế rất tốt, lời nói này thật tốt, rất giống như lời của cha mẹ nói a.
Nhưng Chu Du không thể để cho người ta rảnh rỗi, cô không đổ thêm chút thêm dầu thì cô còn là Chu Du sao.
"Đúng vậy, còn nhỏ tuổi không lo học hành, Đường Kiều, cô em gái này của cô sẽ nổi loạn trước thôi."
Lời này làm cho Đường Uyển không vui, hết sức không vui. Nhưng rõ ràng con bé đối với mặt quân địch nhiều hơn gấp đôi mình, Đường Uyển vẫn không quá ham chiến, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng liền đi ra ngoài. Hai người cũng không để ý nữa, một đứa bé mười tuổi, muốn rất nhiều thứ, đoán chừng chơi một lúc sẽ quên mất.
"Kiều Kiều, em gái của cô rất giỏi a, nhỏ như vậy đã hừ hừ, khi lớn lên nhất định là một đại nhân vật."
Chu Du nói có bằng chứng, có căn cứ hẳn hòi, hễ là đại nhân vật, khi còn bé hẳn là ra oai, quanh co xấu tính. Nói thí dụ như Tổng Thống nước Mỹ a, nói thí dụ như nhạc sĩ người Italy a, nói thí dụ như họa sĩ nước nào a, vân vân. Trương Ái Linh đã nói, muốn nổi tiếng phải ra tay sớm. Đường Uyển trong lòng anh ta, đã là tương đối nổi tiếng. Mà các cô tin vào một câu nói: yêu phải ra tay sớm! ra tay trước thì chiếm được lợi thế, chờ lựa chọn sau, còn dư lại chỉ là những quả dưa chuột


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận