“Chị Vợ”. Theo Anh Về Nhà Nào

Vò đầu bứt tai, đi lui đi lại giữa hành lang bệnh viện phụ sản Khánh hồi hộp sốt sắng khi vợ đã vào phòng sinh được hơn một tiếng đồng hồ. Đứng ngồi không yên khi hai tiểu quỷ nhà mình nằm trong bụng mẹ được 10 tháng vẫn chưa chịu ngoi đầu ra. Con nhà người ta 9 tháng 10 ngày còn đợi không được để gặp cha mẹ. Còn hai ông tướng nhà này 10 tháng tròn trĩnh vẫn cứ bướng bỉnh ru rú bên trong. Sau cánh cửa phòng mổ chẳng có động tĩnh gì Khánh căng thẳng hơn nữa. Bước chân cứ đảo đều khiến người khác chóng hết cả mặt.

Trở dạ từ sáng sớm, Khánh và cả nhà họ Phan tức tốc đưa Quân nhập viện. Dự tính sẽ sinh thường song suốt 14 tiếng đồng hồ trôi qua hai ông tướng này vẫn không muốn chào đời. Cơn gò chuyển dạ khiến Quân đau đớn, mệt mỏi la hét, mắng chửi thậm chí là túm tóc rựt mạnh, bấu vào người chồng. Sẵn có vía sư tử trong người nên cứ mắng xơi xơi không tiếc gì.

“Phan Quân Khánh. Cái tên khốn nhà anh.”

“Do anh. Tại anh hết!”

“Anh có giỏi thì nằm lên đây mà sinh đi!”

Suýt thì đứt luôn cả mảng tóc, Khánh nhăn mặt nhẫn nhịn. Đôi mắt anh lộ rõ sự phờ phạc, căng thẳng khi vợ phải chịu cơn đau dữ dội kinh khủng như thế. Dùng khăn tay chấm hết mồ hôi đang đổ trên trán vợ Khánh ân cần nhẫn nại giúp cô vận động giảm bớt cơn đau.

“Vâng vợ. Anh biết lỗi của mình rồi.”

“Em cố lên.”

“Là con mình không ngoan mới làm em bị đau.”

“Có hai đứa rồi chúng ta không sinh nữa.”

Nhìn vợ quằn quại vật vã trong cơn đau, Khánh không làm chủ được cảm xúc. Mắt cứ nóng hổi đỏ hoe.

“Cố lên vợ yêu. Nhé?”

Dù đã lên dây cót sẵn sàng từ lâu, hễ có chuông báo vợ đau bụng là gấp rút đưa vào bệnh viện. Thế nhưng hai tiểu tổ tông này vẫn cứ thích hành mẹ nó không thương tiếc. Lúc tròn 9 tháng 9 ngày hai đứa nó tổ chức đá bóng trong bụng Quân. Cứ tưởng vợ sắp vỡ chum Khánh quýnh quáng bế lên, hồng hộc chạy ra xe để đi đến bệnh viện. Dừng ở cổng bệnh viện rồi thì hai đứa nó mệt nghỉ không chịu ra nữa. Thế là mừng hụt một phen. Bác sĩ Châu thông báo rằng mấy ông tướng nhà họ Phan này vẫn chưa chọn được ngày đẹp để chào đời gặp ba mẹ nên mới nằm lì ở trong đấy.


Vài ngày sau lại trúng lúc Khánh đi họp. Đang họp thì nhà gọi đến báo vợ đau bụng sắp sinh thế là chạy tán loạn ra cửa. Vấp một phát trượt dài đến nỗi rách cả quần. Ai nấy cười bò. Có hôm nửa đêm đang ngủ thì bị vợ vả cho phát rồi chửi là do con mình nên cô ấy mới đau như vậy.

Hai ‘Khánh con’ cứ thoả sức trêu ngươi ba mẹ và bà nội. Chưa ra đời mà đã khiến cả nhà họ Phan ngả ngửa, khốn đốn bao phen. Hai tiểu tổ tông này sớm muộn gì cũng quậy banh cái nhà cho mà xem.

Cuối cùng phải chuyển sang phương án sinh mổ cho Quân khi cô đang dần kiệt sức. Ở bệnh viện này có đầy đủ dịch vụ cao cấp cho sản phụ, nên lần đầu tiên vợ sinh nở anh rất an tâm và tin tưởng vào tay nghề của bác sĩ Châu.

Vợ vừa được đưa lên bàn mổ là đúng lúc Khánh theo chân y tá vào một phòng để ký vào tờ giấy sinh mổ. Đối với phụ nữ thì lần vượt cạn là cả một quá trình dài, đau thấu trời và có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Huống hồ Quân đang mang thai đôi. Anh không thể làm liều không ký vào tờ giấy quan trọng đó để vợ con được an toàn.

Nhìn con trai cứ sốt sắng lên như vậy bà Loan liền bảo nó đứng im:

“Con bé sẽ ổn thôi.”

“Ngồi xuống đi. Anh làm mẹ chóng hết cả mặt.”

“Mẹ. Cháu nội của mẹ đang làm vợ con đau đấy.”

“10 tháng rồi mà hai đứa nó không chịu ra ngoài. Cháu nội mẹ muốn chọc tức con đây mà.”

Khánh gắt gỏng lên khi mẹ anh cứ bình thản như vậy. Vợ mình cứ quằn quại la hét có ông chồng nào giữ bình tĩnh được chứ.

Bà Phượng khuyên con rể bình tĩnh lại không có gì phải lo lắng. Con gái bà, bà đương nhiên biết nó sẽ làm tốt. Ba mẹ con sẽ tròn con vuông.

Ủa, vợ hắn sinh thì mình đâu có nhiệm vụ gì. Hắn gọi mình đến đây để ngồi nhìn hắn đi lui đi lại như thế hả?


Khán giả cổ vũ sao?

Hay là lại muốn khoe mình sắp được lên chức?

Hoàng Thiên Vũ bất mãn khi đang còn ngủ ngon trong chăn thì bị bạn thân quát to ra lệnh phải đến bệnh viện phụ sản gấp.

Ơ hay, tôi có bác sĩ khoa sản đâu. Sao cậu cứ sống chết bắt tôi đến đây chứ.

Thẳng thừng đe dọa đến sự tồn vong của Thịnh Hoàng. Hoàng Thiên Vũ chửi cho đã xong rồi cũng phải mò đến. Đến để chúc mừng Khánh Quân và chúc bạn lại được tăng thêm một cấp thê nô nữa rồi.

“Phan Anh Minh, Phan Anh Khôi. Hai đứa còn không chịu ra thì biết tay ba!”

Hai mẹ và bạn thân cạn lời trước câu quát của Khánh. Nhìn bộ dạng của ông bố trẻ mà ai cũng phải bật cười. Ruột gan cứ xoắn hết lại khi chẳng nhìn được bên trong xem tình hình thế nào. Lần đầu làm cha có chút bỡ ngỡ nên mặt mày cứ méo xệch cả lên. Tim cứ nghẹt lại, tê dại cả người, lại còn đỏ hoe mắt nữa chứ.

Đèn báo mổ chuyển sang màu đỏ, Khánh và những người đang đợi ở trước cửa phòng mổ liền thở phào yên tâm. Nghe tiếng oe oe của con vang lên Khánh nhảy cẫng lên vì vui sướng. Cứ ôm lấy bạn thân rồi khóc tu tu.

“Ra rồi. Ra rồi. Con tôi ra đời rồi.”

Đợi thêm một lúc thì bác sĩ Châu mở cửa đi ra, mở khẩu trang nhìn Khánh rồi hóm hỉnh nói:

“Anh Phan. Mời anh chỉnh đốn lại tác phong rồi vào diện kiến ba mẹ con.”

“Chúc mừng anh và gia đình. Cả ba mẹ con đều khoẻ mạnh.”


Rối rít nói lời cảm ơn bác sĩ xong, Khánh vội vã đi vào bên trong tìm đến chiếc giường vợ đang nằm. Khoảnh khắc hai con yêu chào đời khiến cho người làm cha như Khánh vỡ oà, có nhiều cảm xúc khó tả. Tim cứ như nở rộ luôn một rừng hoa.

Quân đang còn khép mắt mệt nghỉ sau một hành trình vượt cạn đầy gian nan.

“Em vất vả rồi!”

Xoa đầu hôn lên trán vợ, Khánh ôm gương mặt nhợt nhạt của cô liên tục nói lời cám ơn vì đã đưa hai thiên thần đến với thế giới của anh. Được làm cha rồi Khánh rất kiêu hãnh và hạnh phúc.

Đứa bé được y tá bồng trên tay, trao lại cho Khánh và nói rằng đây là anh, còn cậu nhóc đang nằm kế bên vợ là em. Bế con cậu con trai cả Anh Minh trên tay Khánh vui mừng đến phát khóc. Câu nói “Chào con. Ta là ba của con” nghẹn ngào và rất xúc động vì một thời khắc rất thiêng liêng. Bà Loan mừng rớt nước mắt, chắp tay ngẩng đầu cảm tạ ông nhà đã phù hộ cho con cháu mình bình an vô sự.

Trao cậu nhóc Anh Minh cho bà nội và bà ngoại bế. Khánh tiếp tục bế cậu em Anh Khôi lên rồi lặp lại lời chào với con. Cơ mà cậu nhóc vừa nhìn thấy mặt ba mình là nhăn nhó rồi khóc toáng lên. Chưa hết Anh Khôi còn tè ướt luôn cả áo quần ba nó. Biểu cảm phải nói rằng giống như “Con đang yên ổn ba mẹ bắt con ra ngoài để làm gì?”

Bà nội bà ngoại cười ồ lên:

“Chà. Không biết cái trán với điệu bộ này giống ai nhỉ?”

“Chị Loan. Em đoán giống mẹ nó.”

“Hai dì sai rồi. Cháu khẳng định chắc chắn là hai đứa nó kết hợp với nhau cho ra ‘siêu sản phẩm’ đấy!”

Hoàng Thiên Vũ lại bắt đầu trêu bạn. Mà cũng đúng thật. Hai vợ chồng nhà này đáo để, lắm trò, tính cách lại còn giống đúc nhau. Con sinh ra không phải siêu phẩm thì là gì.

Ngưỡng mộ, khâm phục bạn Hoàng Thiên Vũ bỗng trầm lặng hẳn. Thế gian được vợ hỏng chồng còn đây tốt cả đôi. Dễ đâu tìm ra được một người ăn ý, yêu hiểu đối phương và chấp nhận thay đổi vì người mình yêu chứ.

Lại nhắc đến chuyện tình cảm Hoàng Thiên Vũ càng chán chường. Bạn thân đã lên chức bố rồi mà mình vẫn chưa cưa đổ được cây cổ thụ ngàn năm mang tên Vũ Anh Kim. Chán không buồn tả.

“Chúc mừng cậu sắp tăng cấp osin của con. Giờ thì đi học cách quấn tã đi là vừa.”


Vỗ vỗ lên vai bạn, Hoàng Thiên Vũ liền bước ra ngoài. Có chút không tự nhiên vì tâm trạng chùng xuống. Mỗi lần nghĩ về chuyện giữa mình và Kim tâm tình anh liền biến chuyển nặng nề hơn bao giờ hết. Anh muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc. Nếu không mình sẽ nổi cơn ghen tị với bạn bè mất.

Bật cười vì đứa con đáo để của mình Khánh quay người nhìn sang vợ đã tỉnh hay chưa. Cô ấy vẫn đang ngủ ngon lành, Khánh ra hiệu bảo mọi người nhẹ nhàng một chút tránh làm Quân thức giấc. Túc trực bên cạnh giường vợ nằm Khánh ngồi yên đợi vợ tỉnh lại. Mệt lả cạn kiệt sức lực nên Quân cứ nắm chặt lấy tay chồng mà ngủ.

Mơ mơ màng màng, cố gắng mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên mà cô nhìn thấy là nụ cười tươi của chồng ngố.

“Em còn khó chịu ở đâu không?”

Mệt mỏi nói không ra tiếng Quân chỉ lắc nhẹ đầu. Nhìn chồng phờ phạc không kém cô hiểu là anh đã lo lắng cho ba mẹ con nhiều như thế nào.

Cầm tay của hai bé con nằm cạnh mình, nụ cười lấp lánh trên môi Quân. Những khó khăn, vất vả trong suốt hành trình mang bầu đến sinh nở đều được xua tan sau khi đón hai bé yêu. Bất cứ ai cứ tưởng tượng chuyện sinh nở là điều gì đó vô cùng kinh khủng. Nhưng trải qua rồi, nghe tiếng khóc của con rồi mới hiểu giây phút con ré lên thật hạnh phúc đáng yêu và thiêng liêng hơn bất cứ cái gì.

“Cám ơn vợ yêu. Anh chắc chắn là người đàn ông hạnh phúc nhất trái đất.”

“Chúng ta chính thức trở thành ba mẹ rồi. Từ nay anh không còn là người nhỏ tuổi nhất ở nhà họ Phan nữa rồi.”

Khánh vừa nói vừa quệt nước mắt. Chứng kiến cảnh ấy Quân không ngờ ông chồng lại mít ướt hơn cả mình. Lúc còn ở phòng sinh thường nghe chồng nói một câu với bác sĩ Châu mà Quân không ngừng xúc động.

“Bác sĩ Châu. Làm ơn giúp vợ tôi đỡ đau hơn một chút không?”

Câu nói như tiếp thêm một phần sức lực vào thời khắc cô mà cô cho là yếu đuối nhất cuộc đời. Tâm lý sợ hãi ghê gớm nhưng có chồng ở bên động viên chiều chuộng cô gái nhỏ đã vượt qua tất cả.

Được chồng yêu thương nhiều đến thế Quân không còn gì để phải hối hận hay tiếc nuối một đời cả.

Xuất viện sau một tuần ở đây. Về nhà hai cậu chủ nhỏ được chào đón trong niềm hân hoan của mọi người. Từ khi con chào đời Khánh có trách nhiệm hơn về mọi mặt. Học cách để tay, quấn tã cho con từ bác sĩ Châu. Giờ đây anh còn làm thuần thục hơn cả vợ. Bác sĩ dặn dò cái gì cũng lấy giấy bút ghi lại đầy đủ cặn kẽ như một bài toán giải phương trình.

Trong căn biệt thự lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười lẫn tiếng trẻ con. Một cuộc sống viên mãn, một gia đình đúng nghĩa. Nơi có người bạn đời anh yêu nhất, có những đứa con đáng yêu. Một nhà bốn người vui vẻ hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui