Chị Vợ, Anh Yêu Em

Đoàn Nam Phương nghe xong liền nói: “Nếu như vậy chúng ta phải đi khám tổng quát. Có khi đá rơi trúng đầu mà mình không biết.”

Lâm Cát Vũ gật đầu nói: “Để đến ngày mai xem đầu có đau đớn gì hay không rồi quyết định đi chụp hình não bộ.”

Đoàn Nam Phương liền nói: “Vậy giờ mình lấy trứng gà lăn cho hết vết bầm đi chứ vai em đau quá.”

Lâm Cát Vũ mỉm cười nói: “Em vào đánh răng trước, để anh gọi cho tiếp tân.”

Đoàn Nam Phương gật đầu, lấy khăn bông quấn tạm quanh người rồi bước vào phòng đánh răng rửa mặt. Lúc cô bước ra đã thấy một rổ trứng gà mới luộc đặt trên bàn trang điểm.

Đoàn Nam Phương nhìn thấy trứng gà thì liền nói: “Cát Vũ, anh mau đi đánh răng rồi ra lăn trứng cho em.”

Lâm Cát Vũ liền gật đầu nói: “Tuân lệnh bà xã.”

Đoàn Nam Phương cười cười nhìn anh quay lưng đi vào phòng đánh răng rửa mặt. Cái từ “bà xã” này tuy còn lạ lẫm nhưng nghe xong cũng thấy thật bùi tai. Đoàn Nam Phương thay quần áo xong, liền ngồi xuống trước bàn trang điểm và cầm một quả trứng gà lăn lên vai mình. Cảm giác nóng ấm bắt đầu lan ra khiến cô thấy đỡ đau hơn. Nhìn ngắm bản thân mình trong gương, bất giác cô lại nhớ đến chuyện tối qua. Tự nhiên cảm thấy bản thân mình đã khác đi rất nhiều.


Phải, cô đã chân chính trở thành vợ của Lâm Cát Vũ, đã cam tâm tình nguyện trao gửi trái tim cho anh. Cô không biết Amy là cô gái như thế nào, cũng không biết trong lòng Lâm Cát Vũ cô ta là ai. Cô chỉ biết, Lâm Cát Vũ từ lúc quay lại tìm cô trên sa mạc rồi cùng cô trải qua giây phút sinh tử cận kề thì cũng đủ để cô hiểu được rằng: cô là sinh mệnh của anh.

Trong cuộc sống, không phải bất cứ chuyện gì cũng nên truy xét đến tận cùng. Có những chuyện đã lựa chọn tin tưởng thì hãy vì tin tưởng mà sống cho vui vẻ. Đoàn Nam Phương từ giây phút nào đó trong chuyến hành trình dài của mình đã lựa chọn tin tưởng anh thì cô sẽ vì niềm tin này mà sống hạnh phúc với anh đến giây cuối cùng của cuộc đời mình.

Lâm Cát Vũ từ phía sau bước lại gần cô, anh nhẹ nhàng cúi người đặt cằm lên vai cô, khẽ hỏi: “Em đang nghĩ gì mà trầm tư vậy?”

Đoạn, anh lại đứng thẳng ngươi lên, bàn tay anh giữ lấy quả trứng gà trên tay cô rồi nhẹ nhàng giúp cô lăn qua những vết bầm phía sau. Đoàn Nam Phương mỉm cười nhìn gương mặt của anh trong gương, nhẹ giọng nói: “Em chỉ nghĩ ngợi bâng quơ thôi.”

Lâm Cát Vũ liền dịu dàng nói: “Em đó, lúc thì bất chấp hét lên, khi lại trầm tư ủ dột. Dáng vẻ nào của em, anh cũng yêu thích.”

Đoàn Nam Phương nghe xong liền tủm tỉm cươi rồi phán gọn hai chữ: “Dẻo miệng.”

“Chỉ cần làm em vui thì miệng anh dẻo như kẹo cũng không sao.” - Lâm Cát Vũ nhanh miệng đáp lại.

“Em không có thích đàn ông ăn kẹo, cũng không thích đàn ông nói nhiều như anh.” - Đoàn Nam Phương bĩu môi kiêu kỳ nói.

Lâm Cát Vũ cười cười rồi hôn nhẹ vào má cô, thỏ thẻ: “Em thích mẫu đàn ông hành động có đúng không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Cát Vũ liền nhanh tay bế ngang người cô lên và rảo bước nhanh về phía chiếc giường đối diện.

Đoàn Nam Phương bất ngờ bị bế lên cho nên liền kêu lớn: “Lâm Cát Vũ, em còn chưa ăn sáng đó.”

Lời bỏ ngoài tai, Lâm Cát Vũ liền đặt cô xuống giường và bắt đầu hành động. Đoàn Nam Phương còn dùng dằng nửa muốn nửa không thì Lâm Cát Vũ đã nhanh tay kkéo khóa chiếc váy trắng vừa mới mua của cô xuống.


Đoàn Nam Phương thấy vậy liền nói: “Nhẹ tay một chút, cái này mới mua. Để em tự cởi.”

Lâm Cát Vũ phì cười phán: “Đến chết vẫn hà tiện.”

Đoàn Nam Phương bĩu môi nói lại: “Cái này gọi là tiết kiệm.”

Lâm Cát Vũ nhìn thấy chiếc váy đã được Đoàn Nam Phương cởi ra thì anh liền xoay người cô lại, nhẹ giọng nói: “Hà tiện hay tiết kiệm gì thì cũng chỉ có một kết quả mà thôi.”

Căn phòng trong phút chốc lại vang lên bản nhạc ngân nga như tối qua nhưng lần này có chút khác biệt là vì có thêm tiếng sôi bụng của hai người.

...

“Trả con lại cho tôi.”

“Tinh Vân!”

Tinh Vân!”


Bà Minh gọi rất nhiều lần, kêu gào đến khản cả cổ nhưng bọn bịt mặt vẫn không dừng lại, bọn chúng bắt Tinh Vân của bà chạy đi rất nhanh rồi lẫn vào bóng tối mờ mịt khiến bà không còn nhìn thấy gì nữa.

“Không! Không! Trả con lại cho tôi.” - Bà Minh lớn tiếng gào thét. Tiếng thét của bà rơi vào không trung vang vọng cả không gian ngập tràn sắc đen u ám.

“Minh Minh, Minh Minh, tỉnh lại!” - Ông Minh nằm kế bên cũng vì những tiếng kêu của bà mà thức giấc.

Bà Minh choàng tỉnh, ngồi bật dậy, mồ hôi đổ đầy trán, tay run run cầm tay ng nói vội: “Tinh Vân, Tinh Vân, em thấy con bé bị bọn ngươi xấu bắt đi.”

Ông Minh một tay rút khăn giấy từ chiếc hộp trên tủ đầu giường nhẹ nhàng lau mồ hôi cho vợ, một tay cầm tay vợ trấn an: “Đừng sợ, chỉ là giấc mơ thôi. Tinh Vân đang ở Nebula rất tốt. Xung quanh nó có rất nhiều vệ sĩ. Nếu em nhớ con thì ngày mai chúng ta qua đó thăm con với cháu ngoại. Nam Phong đi Ai Cập rồi chắc nay mai mẹ con Tinh Vân sẽ qua đây ở với em đó.”

- --

Xin lỗi các bạn vì hôm nay bận quá nên Hạc đăng truyện trễ tí nha. Các bạn tích cực bấm like thì chương mới sẽ đến sớm nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận