Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lâm Cát Vũ nhắm mắt kéo Đoàn Nam Phương vào lòng, dưới sức ép của nước, hệ hô hấp và hệ tuần hoàn của hai người bắt đầu hoạt động khó khăn. Cái chết đến với họ ngày một gần hơn.

Đoàn Nam Phương ôm anh thật chặt. Cô nhắm mắt nghĩ về những điều tốt đẹp mà hai người từng trải qua với nhau trước khi não bộ ngừng hoạt động.

Nếu như thời gian có thể trở lại, cô sẽ không ngu ngốc chối bỏ tình cảm của bản thân mình thêm một lần nào nữa. Những giận hờn, uất ức và đau lòng mà cô trải qua trong mối quan hệ với Lâm Cát Vũ tưởng chừng không thể vượt qua sẽ chẳng là gì so với giờ khắc sinh tử lúc này.

“Vĩnh biệt cuộc sống tươi đẹp.”

Ngay khi ý nghĩ đó hiện lên trong đầu Đoàn Nam Phương như suy nghĩ cuối cùng của đời cô thì lớp đất đá phía trên đầu họ bị tác động mạnh mẽ từ phía dưới của dòng nước liền nứt ra từng mảnh và rơi xuống.

Lâm Cát Vũ nhìn thấy cảnh tượng này liền áp môi vào miệng của Đoàn Nam Phương để duy trì khí cho cô thêm chút nữa. Đoàn Nam Phương tưởng chừng bản thân đã không còn gắng gượng thêm được nữa thì lại nhận được luồng khí ấm thổi vào miệng mình.


Chỉ trong chớp mắt, lớp đất đá vốn mỏng kia đã bị mạch nước ngầm cuồn cuộn phía dưới cuốn đi sạch sẽ. Lớp cát nằm phía trên lớp đất đá cũng theo đó mà đổ xuống. Như một quy luật của tự nhiên, cái mạnh sẽ chiến thắng. Mạch nước ngầm bị lệch hướng chảy kia đã thị uy sức mạnh của mình với lớp cát của sa mạc để rồi đến cuối cùng chỉ trong ít ngày đã tạo ra một vùng trũng mới giữa mênh mông cát vàng kia.

Lúc Lâm Cát Vũ và Đoàn Nam Phương ngoi được lên mặt nước, hình ảnh đầu tiên mà họ nhìn thấy chính là bầu trời xanh với những tia nắng vàng rực của buổi chiều nóng bức ở châu Phi.

“Thoát rồi, cuối cùng chúng ta đã thoát rồi.” - Đoàn Nam Phương vui vẻ reo lên ngay khi hai người vừa bơi đến bờ.

Lâm Cát Vũ vừa thở vừa thều thào nói: “Bé Phương, em vẫn còn sức sao?”

Đoàn Nam Phương đưa bàn tay bị trói cùng với tay anh lên, vỗ nhẹ vui vẻ nói: “Chắc là do anh lúc nãy dùng hết sức để đục cho nên mới mệt như vậy.”

Lâm Cát Vũ lắc đầu nói: “Còn không phải là vì sinh mạng của hai chúng ta hay sao?”

Đoàn Nam Phương mỉm cười hân hoan nói: “Cũng nhờ anh đục mạnh mà lớp đất đá mới dễ bị gãy đổ như vậy.”

Lâm Cát Vũ thở hắt ra, nhẹ nhõm nói: “Do may mắn thôi. Nếu lớp đất đá dày thêm chút nữa thì phải cần thời gian lâu hơn và lực nước mạnh hơn mới có thể làm vỡ được nó.”

Đoàn Nam Phương gật đầu nói: “Đúng là thoát chết trong gang tấc. Em vui quá đi mất.”

Nói xong cô liền đưa bàn tay bị trói cùng anh lên cao và chỉ về phía trước: “Lâm Cát Vũ, anh nhìn kìa. Nơi này lại có thêm một hồ nước ngọt rồi. Có phải gặp họa được phúc hay không?”


Lâm Cát Vũ nhếch môi cười, vui vẻ nói: “Đúng vậy, nhờ vào bão cát mà mạch nước ngầm lại chảy qua đây. Cảnh quan nơi này rồi sẽ trù phú và đẹp đẽ như ốc đảo ở Siwa.”

Nói đến đây, Lâm Cát Vũ mới thấy lần này bản thân của mình thật sự may mắn. Anh đã từng nghĩ lăng mộ kia không phải là mũi giáo để đủ sức xuyên qua lớp đá trầm tích cứng rắn nhưng lại quên rằng đất đá của mấy nghìn năm qua hoàn toàn có thể rơi xuống xung quanh thậm chí đè lên nóc của lăng mộ và bị cát vàng vùi lấp nhấn chìm trong ngần ấy năm dài. Sự thay đổi vị trí địa lý và những chấn động địa chất của mấy ngàn năm qua là sự biến đổi khôn lường vượt ra ngoài khả năng tính toán và trù bị tình huống của con người. Nhưng cũng rất may, cuối cùng cũng đã thoát.”

Đoàn Nam Phương gật đầu nói: “Đúng đó. Gặp phong ba bão táp chưa hẳn la một chuyện xấu. Chỉ cần chúng ta can đảm vượt qua thì có thể gặt hái được những kết quả ngoài mong đợi. Nhắc đến Siwa em mới nhớ. Chúng ta mau về đó đi.”

Lâm Cát Vũ rũ vai nói: “Anh mệt quá, muốn nằm nghỉ một chút.”

Đoàn Nam Phương vui vẻ nói: “Được, anh nằm một chút cho quần áo khô đi.”

Nói xong cô liền tháo dây trói tay ra, đứng lên giơ hai tay lên cao và hô lớn: “Thật là vui quá đi!”

Hết câu đó lại đến một câu tuyên bố khác không kém phần vô nghĩa: “Mặt trời thật là đẹp!”


Rồi lại một câu quê mùa khác: “Tôi yêu cuộc sống này.”

Lâm Cát Vũ nằm trên cát nhìn dáng đứng cao ráo của cô hô qua hô lại khiến anh không nhịn được cười. Đoàn Nam Phương trước mặt anh lúc này vừa nhí nhảnh vừa tươi vui yêu đời, hoàn toàn không giống Đoàn Nam Phương lúc ở Los Angeles ủy mị chán chường và bất lực.

- --

Đâu phải lúc nào gặp bão táp cũng là chuyện xấu phải không các bạn?

Có phong ba bão táp có thử thách thì con người mới biết được sức chịu đựng va bản lĩnh của mình đến đâu, phải không nè.

Hy vọng các bạn sẽ thích thông điệp mà Hạc Giấy gửi cho các bạn nha. <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận