Chị Vợ, Anh Yêu Em

Ngừng một lúc, Đoàn Nam Phương lại nói tiếp: “Mặc dù di chỉ đó chỉ là một phiến đá có khắc huy hiệu của đội quân do Radames dẫn đầu thì cũng đủ để ông ấy lao theo cuộc tìm kiếm bí ẩn về vị tướng này. Đáng tiếc là nhiều năm nay chỉ có thể tìm được các di chỉ vụng vặt quanh vùng này chứ chưa thực sự tìm được hài cốt hay cả ngôi mộ lớn với nhiều hình vẽ hay ký tự bên trong như thế này.”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền nói: “Như vậy có nghĩa là chúng ta đã khám phá ra được một bí mật vô cùng lớn.”

Đoàn Nam Phương nghe xong liền gật đầu lia lịa, vui vẻ nói: “Chính xác là như vậy. Cho nên em rất vui. Chỉ tiếc không biết cách nào để có thể mang bí mật này ra ngoài.”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền đưa ra ý kiến: “Hay chúng ta đi một vòng quanh đây để xem xét tình hình nơi này đi. Biết đâu sẽ có thể tìm ra cách.”

Đoàn Nam Phương cũng đồng ý, máu tò mò nổi lên, cô rất muốn tìm hiểu thêm nhiều điều bí mật kỳ bí đang được ẩn giấu về nơi này cho nên đã nắm tay Lâm Cát Vũ đi xuống tầng dưới.


Lâm Cát Vũ thấy Nam Phương chủ động cầm tay mình kéo đi thì chỉ cười cười nhìn phía sau lưng cô. Sau lần quay lại tìm Đoàn Nam Phương ở khu khai quật, hai người đã tiến thêm một bước trong mối quan hệ, đó chính là tin tưởng.

Hai người lần theo cầu thang đá đi xuống tầng dưới của nhà ngục. Những bức tượng khắc trên tường không gì khác ngoài những câu ca tụng công đức của Pharaon. Trong quan niệm của người Ai Cập cổ đại thì Pharaon chính là đại diện của thần linh. Mọi thứ Pharaon nói đều la mệnh lệnh, chống lại Pharaon thì chính là bất kính với thần linh. Cho nên dù là Pharaon có ban cái chết cho ai thì người đó cũng vẫn phải cảm tạ ơn của ngài. Có như vậy thì khi sang thế giới bên kia mới được lên thiên đàng.

“Cát Vũ, anh nhìn nè. Đây là thần Anubis, vị thần cai quản cõi chết.” - Đoàn Nam Phương vừa chiếu đèn vào bức họa vừa nói.

Lâm Cát Vũ quay mặt nhìn theo hướng đèn rồi nói: “Ông ấy là người đầu chó sao?”

Đoàn Nam Phương liền giải thích: “Theo những hình vẽ được khắc trên đá của người Ai Cập về vị thần này thì hình người đầu chó mực chính là hiện thân của ông ấy. Có người nói ông ấy là con của thần Ra cũng có giả thuyết ông ấy là con trai của Osiris, tức là cháu của thần Ra.”

Nghe đến đây, Lâm Cát Vũ liền hỏi: “Thần Ra là ai?”

Đoàn Nam Phương nhướng mày kiên nhẫn giải thích: “Ra là thần Mặt Trời có đầu chim ưng, là vị thần tối cao tạo ra vũ trụ, là thần sinh ra vạn vật trong quan niệm của người Ai Cập. Mồ hôi và nước mắt của thần Ra tạo ra loài người cho nên con người chính là đầy tớ của thần Ra, phải có nghĩa vụ làm việc xây dựng đền đài, kim tự tháp để thờ phụng thần Mặt Trời.”

Lâm Cát Vũ nhướng mày nói: “Dùng tôn giáo để cai trị, thật đúng la cao minh.”

Đoàn Nam Phương cười cười nói: “Nhắc đến lịch sử cổ đại của loài người thì người ta phải kể đến văn minh Ai Cập trước tiên. Thời đại đó cách chúng ta đến năm nghìn năm. Anh có biết năm nghìn năm nó dài thế nào không? Qua ngần ấy năm các cuộc cách mạng tư tưởng không ngừng nổ ra thì con người mới có được suy nghĩ giống anh như hiện nay.”


Lâm Cát Vũ gật gật đầu nói: “Anh vẫn thích làm người hiện đại hơn. Tư tưởng phóng khoáng, suy nghĩ rộng mở, ý thức hệ không bị trói buộc. Tự do muôn năm.”

Đoàn Nam Phương lại nói: “Con người hiện đại có tư tưởng và suy nghĩ khác biệt nhưng đều phải dựa vào quá khứ, vào lịch sử để làm nền tảng phát triển. Không có các nền văn minh lớn làm tiền đề thì chúng ta đến bây giờ vẫn chỉ là mấy con vượn mà thôi.”

“Vậy em là con vượn cái nhé. Loài vượn ngoại trừ kiếm cái ăn nó còn làm gì nữa nhỉ?” - Lâm Cát Vũ nhướng mày hỏi lại.

Đoàn Nam Phương bĩu môi xùy một cái thật lớn khi nghe Lâm Cát Vũ gọi mình là “vượn cái”. Đoạn cô lại nghĩ nghĩ rồi đáp lời anh: “Loài vượn ngoại trừ tìm kiếm thức ăn thì chính là phối giống sinh sản đó.”

Nói xong câu này Đoàn Nam Phương liền cứng họng, đến giờ cô mới biết Lâm Cát Vũ gài bẫy mình.

Cô liền hét lớn: “Lâm Cát Vũ, anh giỏi lắm đó. Liên tưởng mấy chuyện này thì đầu óc rất nhanh.”


Lâm Cát Vũ cười cười nhìn Đoàn Nam Phương nháy mắt trêu chọc cô: “Vượn cái, mau đến đây cho anh phối giống sinh ra đàn vượn con nào.”

“Oẹ... Nghe qua thật kinh dị!” - Đoàn Nam Phương làm ra động tác nôn mửa rồi hét lớn.

Lâm Cát Vũ cười cười quay lại vấn đề: “Còn Osiris là ai nữa?”

Đoàn Nam Phương liền vanh vách trả lời anh: “Osiris là một trong năm người con của thần Ra, là thần cai quản mặt đất, dạy cho người Ai Cập cách trồng trọt chăn nuôi và cũng là vị thần đặt ra luật lệ cho người dân Ai Cập.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận