Chị Vợ, Anh Yêu Em

Sau một hồi ghi ghi chép chép rồi chụp ảnh, Nam Phương mới nói với Cát Vũ rằng: “Dựa vào xương hàm có thể xác định được hai bộ xương này là người Ai Cập cổ đại. Sống vào khoảng 3000 năm trước công nguyên, tức là cách chúng ta hơn 5000 năm. Thời đại này tương đương với thời nhà Thương ở Trung Quốc.”

Lâm Cát Vũ mặc dù đang đeo chiếc khẩu trang mà Nam Phương đưa cho nhưng anh vẫn không ngăn được mà há hốc mồm, tròn mắt hỏi lại: “Lâu như vậy sao?”

Đoàn Nam Phương nhướng mày gật đầu tiếp tục lý giải: “Phải, chính là rất lâu cho nên hộp sọ đã bị bong vỡ và gãy vụn rất nhiều nếu không cẩn thận thì khi vừa đụng vào sẽ vỡ ngay. Em nghĩ nếu không ở trong điều kiện tốt như tòa nhà này thì hai bộ xương này sớm đã không còn.”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền hỏi: “Anh thấy người ta khai quật mấy cái xác ướp đến nay vẫn còn nguyên vẹn mà. Sao hai cái xác này lại không giống như trên phim nhỉ? Mấy miếng vải trắng quấn quanh đâu rồi?”

Đoàn Nam Phương nghe thắc mắc của Lâm Cát Vũ thì liền mỉm cười từ tốn nói: “Sở dĩ mấy cái xác ướp của các vị vua Ai Cập còn nguyên vẹn là vì người Ai Cập cổ đại có kỹ thuật ướp xác tiên tiến. Họ có cách để giữ nguyên hình dáng của thi thể trong hàng nghìn năm mà theo họ là vĩnh cửu và trường tồn như kim tự tháp vậy. Mặc dù nói là xác ướp của họ có thể giữ được hình dáng cơ thể nhưng đó là cơ thể như thế nào? Để em nói cho anh nghe quy trình ướp một cái xác nhé.”


Nhìn thấy Lâm Cát Vũ say mê lắng nghe, Đoàn Nam Phương càng thêm tự tin nói chuyện ướp xác với anh.

“Để ướp một cái xác, đầu tiên họ sẽ khoét lấy hai mắt ra và gắn củ hành vào vị trí hai mắt. Sau đó đến não bộ, tim, gan, lòng, phổi... mỗi thứ đều đặt vào hủ riêng biệt dán nhãn bên ngoài. Sau đó phơi cái xác bốn mươi ngày ngoài nắng cho khô rồi nhồi cát vào bụng và đầu để cái xác còn giữ nguyên hình dạng bên ngoài. Tiếp đó sẽ dùng vải nhúng dầu quấn chặt lại rồi mới cho vào quan tài. Xong xuôi hết rồi thì đậy nắp lại và đội mặt nạ vàng lên.”

Nghe Đoàn Nam Phương nói mà Lâm Cát Vũ muốn nôn mửa mấy lần. Anh đưa tay ra hiệu chặn lại: “Được rồi, anh không nghe mấy chuyện kinh dị này nữa. Cứ tưởng xác ướp nguyên vẹn sau năm nghìn năm là vẫn xinh đẹp như em, chứ cái kiểu dùng da bọc cát bó lại thì anh không nghe nữa.”

Đoàn Nam Phương bĩu môi nói: “Ở Ai Cập nóng như vậy, không có đá thì làm gì còn cách nào ướp được cái xác như người sống. Qua ngần ấy năm giữ được như vậy là giỏi lắm rồi. Em chỉ là mở mang kiến thức về khái niệm “giữ nguyên vẹn cái xác” như anh nói mà thôi.”

Đoàn Nam Phương nói xong còn cười thêm vài tiếng chọc quê anh. Lâm Cát Vũ bị cô trêu tức thì liền lấy tay xua xua trước mặt cô, nghiêm giọng ra lệnh: “Không được cười, ai cho em cười. Mau nói tiếp về hai bộ xương kia đi. Họ đang chờ em kìa.”

Đoàn Nam Phương nhìn gương mặt tò mò giả đò nghiêm túc của Lâm Cát Vũ thì càng không nhịn được cười. Tuy nhiên cô vẫn ráng nén nhịn để tiếp tục giải thích với Lâm Cát Vũ những điều mình biết.

“Con người qua các thời kỳ khác nhau sẽ có cấu tạo xương hàm và răng khác nhau. Bởi vì lương thực mà họ ăn, đồ đạc mà họ dùng và ngôn ngữ mà họ nói sẽ tạo nên chính con người họ. Qua thời gian, những cuộc cách mạng về văn hóa, lương thực cũng như các cuộc chiến tranh sẽ dần thay đổi hình dạng con người. Ví dụ như lương thực và thức ăn của người Ai Cập năm nghìn năm trước và người Ai Cập hiện nay là không giống nhau cho nên việc nhai thức ăn mỗi ngày sẽ khiến cho cơ hàm và răng thay đổi, sẽ to hơn so với hiện nay. Cho nên, em mới biết được niên đại sống của hai người tổ tiên bên kia. Hơn nữa còn biết đó là một nam một nữ.”

Lâm Cát Vũ nghe xong liền òa lên: “Lợi hại quá! Bé Phương, không ngờ khi lớn lên em lại thông minh như vậy.”

Đoàn Nam Phương bĩu môi hỏi lại: “Ý anh là lúc nhỏ em rất ngốc hả?”


Lâm Cát Vũ cười cười, gải đầu nói: “Chỉ có chút xíu thôi.”

Đoàn Nam Phương lại trưng ra ánh nhìn xa xăm, chậm rãi cảm thán: “Vì từ nhỏ cho đến năm mười bảy tuổi chỉ nghĩ về một người con trai cho nên đầu óc cũng bị bó hẹp và` hạn chế rất nhiều. Từ khi đem tâm sức đặt lên chuyện học hành thì trí óc cũng được mở mang ra.”

Lâm Cát Vũ nghe ra ý trách cứ của cô thì liền nói: “Bé Phương, chúng ta cưới nhau rồi mà em vẫn còn giận sao?”

Đoàn Nam Phương liền nói: “Em chỉ giải thích cho anh lý do vì sao em thông minh khi lớn lên thôi. Đó là phụ nữ phải có khoảng trời riêng để phấn đấu, không nên đặt hết tâm trí vào đàn ông được.”

Lâm Cát Vũ liền nói lại: “Bé Phương, em phấn đấu cái gì cũng được, đừng cứ suốt ngày đi ngắm tử thi rồi săm soi người ta. Như vậy không có tốt đâu em.”

“Không lẽ ngắm anh?” - Đoàn Nam Phương nhanh miệng đáp lại.


Lâm Cát Vũ cười cười gật đầu nói: “Chính xác là nên ngắm anh mỗi ngày cho tâm sinh lý của em phát triển bình thường.”

- --

Xin lỗi các bạn, cuối tuần mình thường hay ngủ nhiều một chút. Hy vọng không để các bạn chờ quá lâu. Chương này hơi rợn người một chút về mấy các xác ướp nên mong các bạn đừng đọc khi ăn uống gì đó nha. Hihi...

Mình sẽ đăng luôn chương thứ hai để các bạn đọc cho đã nha, coi như đền bù thiệt hại cho em Bảo Trâm đêm qua mất ngủ vì chờ truyện nha em.

Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ nè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận