Chị Vợ, Anh Yêu Em

“Tinh Vân, nấp sau lưng anh.” - Đoàn Nam Phong vừa bắn trả vừa kéo cô lại gần mình dặn dò. Tinh Vân sợ hãi ôm lấy tấm lưng anh, nghiến răng thật chặt để giảm bớt cảm giác căng thẳng cùng sợ hãi.

Amy từ trên ngọn cây cũng bắn xuống để yểm trợ cho Lập Thế Khang. Lập Thế Khang ngẩng mặt lên nhìn cô, chỉ một nụ cười nhưng lại trao gửi nhau rất nhiều thứ.

Ngay khi hạ được một tốp, mười người lại mang súng đi tiếp vào sâu bên trong khu rừng thưa để tìm đường thoát. Tiếng súng máy từ dàn ngoài cũng thưa dần. Đoàn Nam Phong đoán băng đạn của bọn chúng đã hết và đang chuẩn bị cho đợt tiếp theo.

Đợt này, dàn bắn súng máy của đám không tặc lại tiếng sâu thêm một tầng nữa. Tiếng súng đinh tai lại lần nữa vang lên.

“Nếu cứ tiếp tục như thế này chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.” - Dorothy nhíu mày nói.

Sau lần cô cứu Tinh Vân, Đoàn Nam Phong đã có cái nhìn thiện cảm hơn với cô cho nên anh liền nhẹ giọng bàn thảo kế hoạch với cô: “Theo em, chúng ta nên làm gì?”


Dorothy thở dài nói: “Chỉ còn cách chia nhỏ nhóm ra và tìm chỗ trốn đi.”

Đoàn Nam Phong lại nói: “Nơi này là rừng thưa, rất khó trốn.”

Dorothy liền nói: “Lúc nãy ở trên ngọn cây, em nhìn thấy phía Tây Bắc có một tòa thành cổ, xung quanh cũng có vài mái nhà. Băng qua cánh rừng này là chúng ta có thể đến được đó rồi. Chúng ta đi đến đó xin chút nước và nghỉ chân để lánh nạn rồi nghĩ cách quay về.”

Đoàn Nam Phong nhìn theo hướng tay của Dorothy rồi hạ lệnh cho mọi người: “Chúng ta có mười người, hai người một đội mau chia nhỏ nhóm ra đi đến đó. Hẹn gặp nhau tại tòa thành kia. Nếu không biết hướng đi thì leo lên ngọn cây để nhìn. Trong trường hợp gặp nguy thì linh động tìm cách quay về Siwa liên lạc với những người ở khách sạn để có thêm viện trợ.”

Mọi người nghe xong đều đồng ý rồi tự bắt cặp với nhau. Lập Thế Khang nhanh chóng đưa tay kéo Dorothy vào lòng đánh dấu sở hữu.

Đoàn Nam Phong cười nói: “Những lúc như thế nay ai bắt cặp với Dorothy thì xem như có bùa hộ mệnh.”

Tinh Vân nghe vậy cũng nắm tay anh, nói thêm: “Còn em thì bắt cặp với anh cũng coi như có thiên thần hộ mệnh.”

Đoàn Nam Phong mỉm cười nhìn cô rồi bắt đầu tản ra khỏi nhóm đi về một phía. Lập Thế Khang và Dorothy cũng đi vòng sang một nhóm khác. Những người khác cũng rẽ hướng tách ra để trách đạn của đám không tặc.

Mọi người đang đi về phía trước thì bỗng nghe có tiếng kêu thất thanh. Tất cả đồng loạt quay về phía có tiếng kêu.

Lập Thế Khang nhíu mày nói: “Hình như là tiếng vệ sĩ của anh. Chúng ta đến đó xem.”


Đoàn Nam Phong cũng cùng chung ý nghĩ, nắm tay Tinh Vân chạy về phía có tiếng kêu để xem xét. Những người khác cũng cùng lúc chạy đến nơi phát ra tiếng kêu. Trước mặt họ lúc này là một người nằm bất động, cơ thể chỉ còn thôi thóp thở.

Osaze ngồi xuống xem xét cơ thể người đó một chút rồi lắc đầu nói: “Dấu răng trên mu bàn tay anh ta là của loài rắn Mamba đen. Không cứu được.”

Câu nói vừa dứt, người vệ sĩ của Lập Thế Khang cũng nhắm mắt ngủ không bao giờ dậy được nữa. Dorothy nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Lập Thế Khang, nhẹ giọng nói: “Chúng ta chôn cất cho anh ấy đi.”

Lập Thế Khang buồn bã lắc đầu nói: “Không có bất kỳ công cụ nào trong tay, dù có đào tay không cũng không thể vì chúng ta không có thời gian.”

Lần đầu tiên Đoàn Nam Phong nghe thấy lời của Lập Thế Khang hợp tai chính là lúc này: “Đúng đó, chúng ta đào xong huyệt thì bọn không tặc cũng kịp đuổi đến. Mau đi thôi.”

Dorothy nhắm mắt nói: “Em không đi. Em nhất định phải chôn anh ấy. Mọi người đi trước đi. Em sẽ đuổi theo rất nhanh.”

Lập Thế Khang cầm tay Dorothy một mực kéo đi: “Em không đi thì anh sao có thể đi. Em lại muốn chúng ta cùng nhau chết ở đây sao?”


Nói xong, anh không chờ Dorothy trả lời, đưa tay nhấc bổng cô trên vai mình và mạnh mẽ bước đi. Những người khác cũng đi theo hai người bọn họ. Khi biết khu rừng này có rắn độc thì không ai dám tách ra đi riêng nữa.

Cả nhóm lại cùng nhau đi về phía trước. Osaze nói với họ hãy bước thật chậm và im lặng để lắng nghe những tiếng sột soạt xung quanh bởi vì loài rắn khi di chuyển sẽ để lại tiếng động và loài rắn Mamba đen này khi phát hiện có kẻ xâm nhập vào địa phận của chúng thì chúng sẽ phát ra tiếng sột soạt lớn hơn để báo hiệu cho đồng loại.

Nghe xong những kinh nghiệm này, người nào người nấy đều bước những bước chân thật chậm, mắt nhìn tám hướng không dám lơ là. Cho nên khi vừa nghe có tiếng động thì cả đám liền dừng lại. Tim người nào cũng khua như trống trận, mặt mày căng thẳng quan sát khắp nơi.

- --

ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE VÀ ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN DỄ THƯƠNG NHA CÁC TÌNH YÊU! 250 likes sẽ có chương mới nè.

Bộ truyện cán mốc 6 triệu lượt view mình lại bão 6 chương nhé. Nhanh tay bấm like nè, ai chưa bấm chương nào thì bấm lại dùm Hạc nha. Cám ơn các bạn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận