Chị Vợ, Anh Yêu Em

Trong lúc sáu chiếc trực thăng quanh quẩn biên giới Ai Cập thì chiếc trực thăng của Osaze đã tiến vào không phận của Libya và đáp xuống bãi đất trống ở cửa khẩu để tiến hành làm thủ tục nhập cảnh.

Chỉ tiếc, khi năm người trong đoàn bao gồm cả phi công vừa bước vào văn phòng nhập cảnh thì đã nghe có tiếng súng nổ. Lúc đầu là lác đác vài tiếng nổ nhưng về sau thì càng lúc càng nhiều và càng ngày càng dày đặc.

Osaze không biết phe nào đấu súng với phe nào nhưng nhìn thấy nhiều nhân viên mặc cảnh phục ngã xuống thì anh liền ra hiệu cho nhóm mình chạy nhanh ra phía trực thăng để tránh khỏi tai họa.

“Alo, alo... nhóm của em không thể đăng ký nhập cảnh. Phòng đăng ký đang xảy ra biến. Em không rõ là phe nào đánh nhau nhưng hiện tại có rất nhiều người chết.” - Osaze nói vội vào bộ đàm để truyền tin đến Đoàn Nam Phong và những chiếc trực thăng khác ở phía bên kia biên giới.

Đoàn Nam Phong kéo micro, thông báo đến năm chiếc trực thăng còn lại: “Mau chóng bay qua không phận của Libya.”

Năm chiếc trực thăng lập tức thay đổi tốc độ, chuyển hướng tiến thẳng về phía không phận của Libya sau một hồi lâu tìm kiếm trong vô vọng ở biên giới phía Ai Cập. Trực thăng của Osaze cũng nhanh chóng sát nhập vào đoàn bay của sáu chiếc trực thăng vừa rẽ mây lướt qua biên giới.


Thông qua bản đồ điện tử, Đoàn Nam Phong khanh vù`ng các khu vực tìm kiếm cho sáu chiếc máy bay còn lại.

“Tổ của Ryan sẽ đi cùng tổ với Michael tìm kiếm ở khu vực này. Tổ của Dorothy và Tinh Vân sẽ tìm kiếm ở đây. Tổ của Lập Thế Khang và Osaze sẽ chịu trách nhiệm khu vựa này.” - Đoàn Nam Phong vừa nói vừa cầm bút điện tử vẽ ra vị trí các khu vực cho mọi người dễ nhìn.

Ngay khi vừa nghe chia tổ để tìm kiếm, Lập Thế Khang lên tiếng kháng nghị: “Tôi muốn đi cùng Amy.”

Đoàn Nam Phong liền nói: “Cậu phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Đây là tổ bay, không phải nhà trẻ mà tự ý muốn bắt cặp với ai thì bắt.”

“Tôi không biết, tôi quen làm việc chung với Amy, không quen thằng khác.” - Lập Thế Khang vẫn nằng nặc đòi đổi bạn hỗ trợ.

Chỉ tiếc, Đoàn Nam Phong nhất định không đồng ý, một mực nói: “Trước lạ sau quen.”

Dorothy nghe hai người tranh cãi qua bộ đàm, mặc dù không hiểu hết nghĩa nhưng vẫn lên tiếng nói: “Thế Khang, anh đừng tranh cãi nữa. Làm theo sự sắp xếp của anh Phong đi.”

Lập Thế Khang hừ lớn một tiếng rồi nói qua micro: “Vì em thôi đó, chứ không ai có quyền xếp đặt cho anh đâu. Thật là bực!”

Đoàn Nam Phong thấy thái độ của Lập Thế Khang cũng chỉ biết lắc đầu. Người đàn ông mặt sắt năm năm qua luôn không nói quá ba câu mỗi khi gặp anh, nay lại vì một cô gái mà nằng nặc cò kè như mấy đứa trẻ mẫu giáo. Liệu đây có phải là tình yêu làm trẻ hóa người ta hay không?


Sau khi phân nhóm xong, những chiếc trực thăng liền theo khu vực chỉ định bay đi tìm kiếm người. Đồng thời lúc đó, trong phòng ngủ sa hoa của một tòa thành cũ ở khu vực gần biên giới Libya và Ai Cập, một người đàn ông trẻ đang chơi đùa cùng một nhóm phụ nữ thì bị cắt ngang vì tiếng gõ cửa liên hồi bên ngoài. Người đàn ông trẻ phẩy tay cho đám phụ nữ rời đi rồi ấn nút cho cánh cửa phòng mở ra.

Một người đàn ông khác hối hả bước vào, nói trong tiếng thở gấp gáp: “Thưa chủ nhân, người của chúng ta vừa phát hiện Osaze đã đến phòng nhập cảnh ở cửa biên giới với Siwa.

Khóa miệng của người đàn ông trẻ khẽ nâng lên, đắc ý nói: “Hay lắm đó!”

Ánh nhìn nguy hiểm lướt qua người phụ tá trước mặt, người đàn ông lập tức hạ lệnh: “Mau đi chuẩn bị, nhất định phải bắt được Osaze mang về đây.”

Người phụ tá cúi đầu nhận lệnh rồi tức tốc rời đi. Phía sau lưng anh là ánh mắt sắc lạnh hung ác của người đàn ông trẻ có tướng mạo phi phàm đang ngồi chễm trệ trên chiếc ghế bọc nhung sang trọng kia.

Nhóm bay của Đoàn Nam Phong vẫn đang rà soát từng ngóc ngách quanh phía biên giới Libya. Nơi này là một ốc đảo sầm uất, có cây cối, có hồ nước, có cát và có cả những tòa thành cổ nhìn rất đẹp đẽ, cũng chính vì vậy mà việc tìm kiếm khó khăn và mất thời gian hơn khu vực ở sa mạc rất nhiều.


Nhìn qua khung cảnh buổi đêm ở biên giới Libya, mọi thứ vẫn yên tĩnh không có bất kỳ ai kêu cứu hay có dấu hiệu nào đặc biệt.

Từ trong khoang lái, Dorothy bấm nút kết nối với Đoàn Nam Phong rồi nhẹ giọng hỏi: “Chỗ em không có phát hiện. Còn những nơi khác thì thế nào?”

Tin tức truyền về cho Đoàn Nam Phong từ những chiếc trực thăng khác đều y như tin tức của Dorothy truyền về. Đoàn Nam Phong ấn nút nói chuyện với tất cả mọi người: “Quanh đây mười dặm chúng ta đã tìm hết, hai đứa nó rốt cuộc bị kẹt lại ở đâu?”

- --

Hi các tình yêu, xin lỗi các bạn vì Hạc đăng truyện trễ. Cho nên mình sẽ đền cho các bạn liên tục 3 chương nhé. Mong các bạn ủng hộ và ấn like nhiệt tình nha. Đừng quên gửi lại các bình luận dễ thương để mình biết các bạn đang theo dõi truyện của mình nha. Yêu các bạn rất nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận