Chị Vợ, Anh Yêu Em

Đoàn Nam Phong mang bộ dạng chán nản cùng mọi người đi xuống phòng ngủ ở tầng dưới. Lúc mở cửa bước vào phòng, anh liền giật mình vì vợ anh đang ngồi trên sofa mỉm cười tươi rói nhìn anh.

Đoàn Nam Phong kinh ngạc không nói nên lời, đưa ngón tay chỉ về phía Tinh Vân, ú ớ hỏi: “Sao em lại đến đây? Còn con trai đâu.”

“Em gửi con cho Bảo Vy rồi. Em phải đến để ngăn chặn anh làm việc xấu.” - Tinh Vân vừa chớp mắt vừa nói, trông vừa ngây thơ vừa vô tội.

Đoàn Nam Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, muốn nổi giận lắm nhưng cũng không thể giận nổi. Anh chỉ lắc đầu dịu giọng nói: “Thật hết cách với em. Siwa đang có bão, em không sợ hay sao mà còn dám gửi con để đi đến đây?”

Tinh Vân ngồi máy bay cả ngày nên mệt mỏi, cô vươn vai đứng dậy nói với anh: “Em cũng vừa mới đến, không thấy có bão táp gì nguy hiểm ngoại trừ mấy cơn gió mạnh cho nên cũng không có gì đáng sợ.”


Đoàn Nam Phong ôm cô vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Chuyến bay từ Mĩ đến đây không bị hoãn hay hủy sao?”

Tinh Vân mỉm cười nói: “Đương nhiên là có cho nên em phải chờ lâu đến tận bây giờ mới đến được. Nếu không em đã đến sớm hơn rồi.”

Đoàn Nam Phong thở dài nói: “Không cho em đi, cuối cùng em cũng tự mình đến đây. Đã đến rồi thì đành ở lại đây vậy.”

Tinh Vân gật đầu, khẽ nhếch môi hỏi anh: “Anh có tìm được tung tích của Nam Phương và Cát Vũ chưa?”

Đoàn Nam Phong chán nản lắc đầu: “Cả ngày đi tìm chỉ thấy được mỗi một chiếc xe. Anh đoán là xe của hai đứa nó bỏ lại và bị bão cát lấp cũng gần hết. Tối nay anh sẽ cùng Osaze và mọi người tiến hành tìm kiếm sang khu vực biên giới Libya. Bây giờ anh phải làm thủ tục xin Visa cho anh và cho cả em nữa nhưng không biết có kịp hay không?”

Tinh Vân nghe xong liền nhíu mày hỏi lại: “Osaze là ai? Bạn người Ai Cập anh mới quen à?”

Đoàn Nam Phong nhẹ giọng giải thích: “Osaze là chủ nhân khách sạn này cũng là bạn trai của Nam Phương. Anh gặp Osaze trên sa mạc trong lúc cậu ấy cũng đang đi tìm Nam Phương. Cậu ấy có vẻ rất sốt sắng chuyện đi tìm con bé. Không biết tình cảm như thế nào mà trước giờ chưa từng nghe Nam Phương nói.”

Tinh Vân nghe xong liền “ồ” lên một tiếng rồi chậm rãi hỏi lại: “Nếu như không kịp xin Visa thì sao?”

Đoàn Nam Phong nheo mắt lộ ra tia suy tính. Tinh Vân không lạ với ánh mắt này của chồng mình cho nên liền nói: “Em không vượt biên đâu, lần trước xém tí nữa đã bị lính biên phòng ở Ecuador cho ăn đạn rồi.”


Đoàn Nam Phong nhếch môi kéo ra một nụ cười đầy toan tính, bình thản nói: “Đó là lý do anh mang Amy đi cùng. Vì sẽ có những lúc không còn sự lựa chọn khác. Em sợ thì có thể ở khách sạn chờ anh về.”

“Không được, em phải đi cùng anh để đề phòng anh ra tay với Amy.” - Tinh Vân thẳng thắn đáp gọn.

Đoàn Nam Phong lắc đầu nói: “Tinh Vân, rốt cuộc em là vợ của ai?”

Tinh Vân đứng lên đi về phía phòng tắm, bĩu môi nói: “Em chỉ giúp lý không giúp tình. Anh ra tay độc ác với người tốt thì em phải ngăn lại.”

Nói xong, cô đi thẳng vào nhà tắm và bắt đầu tắm gội bỏ Đoàn Nam Phong ngồi lại chưng hửng trên sofa chậc lưỡi thở dài bất lực với cô vợ xinh đẹp của mình.

“Lúc đầu nếu biết em đanh đá như vậy anh đã không thèm hiếp em. Đúng là trót dại mà.” - Người nào đó tự nhủ thầm rồi tự cảm thán trong lòng.


Cùng khoảng thời gian đó, Dorothy cũng mệt mỏi mở cửa bước vào căn phòng của mình trong khách sạn. Vừa bước vào phòng, cô đã thấy Lập Thế Khang từ lúc nào đã ngồi như ông Phật trên sofa chầm chầm quan sát cô.

“Không ngạc nhiên khi gặp anh sao?” - Lập Thế Khang nghiêng đầu hỏi.

Dorothy nhướng mày, bước vào trong phòng ngủ cất ba lô, cởi ra bộ quần áo bay dày cộm rồi cởi tiếp bộ quần áo bó sát người và thay ra chiếc váy ngủ mặc nhà thoải mái. Vừa thay quần áo, cô vừa nói: “Lúc em đi đã làm một ký hiệu trên cửa, cũng đã dặn tiếp tân không cần vô dọn phòng nhưng lúc về thì mảnh giấy em làm dấu ở khe cửa đã không còn. Em đoán chắc chắn có người ở trong phòng. Vừa hé cửa đã nhìn thấy anh cho nên em yên tâm. Trong trường hợp hé cửa mà không nhìn thấy ai thì chắc chắn kẻ đó đang nấp đâu đấy. Đến lúc đó thì phải ra tay rồi.”

Lập Thế Khang bước vào phía trong phòng ngủ của Dorothy, nhoẻn miệng cười khen ngợi: “Đúng là sát thủ số một, làm việc thật cẩn thận. Ở nơi xa xôi hẻo lánh này làm gì có nhiều nguy hiểm như vậy?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận