Chị Vợ, Anh Yêu Em

Đến lúc dừng lại thì cô phát hiện mình đang đứng giữa quãng trường rộng lớn ngập tràn hương hoa hồng Juliet. Cả một biển hoa màu hồng cam đang nở rộ dưới ánh nắng chói chang của sa mạc đẹp đến “kinh tâm động phách”.

“Hồng Juliet sao?” - Daisy kêu lên và những người khác cũng che miệng lại để kiềm nén sự xúc động. Bởi họ chưa từng bao giờ được nhìn thấy nhiều hoa hồng cao sang đến như vậy. Từng xe từng xe hoa được đẩy ra quãng trường, từng con phố dẫn ra quãng trường trong phút chốc cũng ngập tràn sắc hồng cam.

Đoàn Nam Phương không biết có tất cả bao nhiêu đóa hoa, cô chỉ biết mình đang chân chính ở giữa biển hoa lộng lẫy. Cảnh tượng này không chỉ khiến cô kinh ngạc mà còn khiến cô vui đến mức không giấu nổi nụ cười rạng rỡ.

“Daisy, nhìn kìa! Đẹp quá đi! Mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa hồng Juliet đến vậy.” - Đoàn Nam Phương cầm tay Daisy kêu lên.

Daisy cũng nở nụ cười rất tươi, gật đầu nói: “Phải đó, mình cũng vậy. Chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa đẹp như vậy. Vui quá đi mất. Mình ở đây mấy năm rồi chưa bao giờ thấy nơi này tổ chức lễ hội lớn như vậy.”


Đâu chỉ có thế, lời vừa dứt thì hàng trăm ngàn con hạc giấy từ cửa sổ của những căn hộ xung quanh liền được ném ra tạo thành một cơn mưa hạc giấy đẹp như giấc mộng của hàng triệu thiếu nữ.

Đoàn Nam Phương há hốc mồm nhìn ngắm cảnh tượng đẹp đẽ mà quên luôn cả việc lấy điện thoại ra quay như những người đi đường xung quanh. Không chỉ vậy mà toàn bộ các ngã đường dẫn đến quãng trường đều được Lâm Cát Vũ cho người treo những con hạc giấy đung đưa tạo nên một khung cảnh mộng ảo. Anh muốn sau khi ngỏ lời yêu với Đoàn Nam Phương thì sẽ cầm tay cô đi qua các ngã đường có treo những con hạc giấy mà cô yêu thích, cùng cô tận hưởng những giây phút ngọt ngào của giây phút mới yêu nhau.

Khi Lâm Cát Vũ cầm một bó hồng Juliet đi đến tâm của quãng trường và cầm micro gọi lớn tên cô thì Đoàn Nam Phương đã lẩn trong đám đông trốn mất. Nhưng nào có đi được khi mấy cô bạn đồng nghiệp xung quanh đã “chỉ điểm” chỗ cô đứng cho Lâm Cát Vũ.

Giữa đám đông đang đứng xem chuyện có một đám ngườ`i kêu lên: “Anh Lam, chị Lam ở đây.”

Mọi người liền hướng mắt về nơi có tiếng nói và đồng thanh vỗ tay reo hò. Đối với Đoàn Nam Phương mà nói thì đây là chuyện khiến cô xấu hổ đỏ mặt nhất đời. Chưa bao giờ cô phải làm tâm điểm cho cả hàng mấy trăm nghìn người với mấy trăm nghìn ống kính như vậy. Còn với Lâm Cát Vũ thì đây là cơ hội để anh bày tỏ thành ý với cô.

Anh bước đi giữa biển hoa hồng thơm ngát, tay phải cầm micro, tay trái ôm một bó hoa hồng Juliet đẹp đẽ, vừa đi vừa bày tỏ tình cảm với Đoàn Nam Phương..

“Có một câu chuyện kể rằng, ở đất nước Georgia* xinh đẹp với những mái nhà sặc sỡ nằm quanh thung lũng đã sản sinh ra một chàng họa sĩ si tình đi vào thơ ca. Người họa sĩ đó đã bán đi căn nhà của mình để mua triệu đóa hoa hồng tặng cho người con gái mà mình thầm mến mộ. Cả trăm năm qua đi, câu chuyện này vẫn được người người truyền tụng nhau qua thơ qua nhạc. Nam Phương, em có biết hay không? Anh chưa bao giờ hình dung hàng triệu đóa hoa hồng mang xuống phố là như thế nào cũng như chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ có lúc giống như người họa sĩ kia, vì một người con gái mà chuyện điên cuồng gì cũng dám làm. Có lẽ, những kẻ si tình thường giống nhau. Chỉ cần người con gái mình yêu thích thứ gì thì cũng sẽ nguyện đem tất cả đến cho nàng chỉ để đổi lấy một nụ cười.”


Đám đông đang reo hò phấn khích cũng chợt im bặt nghe Lâm Cát Vũ nói những lời tự đáy lòng mình. Một số người không hiểu tiếng Anh liền hỏi bạn bè để phiên dịch lại, giống như không muốn bỏ sót một lời nói lãng mạn nào của người đàn ông này.

“Nam Phương, anh không biết từ lúc nào mà một nụ cười của em lại khiến anh để tâm đến như vậy. Chỉ cần em vui thì anh cũng vui, chỉ cần em cười thì anh nguyện đem hết tất cả những thứ em thích đến cho em.”

“Nam Phương, anh yêu em.”

Câu cuối, Lâm Cát Vũ nói rất chậm, rất rõ ràng và cũng rất mạnh mẽ để khẳng định tình cảm chắc chắn của mình.

Đám đông xung quanh reo hò phấn khích muốn cô nhận đóa hoa mà Lâm Cát Vũ trao tặng khiến Đoàn Nam Phương càng thêm khó xử và không biết nên nói cái gì.


Lâm Cát Vũ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, đám đông xung quanh cũng nín thở hồi hộp chờ đợi giây phút vỡ òa của hạnh phúc. Nhưng không...

Đoàn Nam Phương đã không chạy đến bên anh mà vẫn đứng như chôn chân tại chỗ, lãnh đạm nói với anh: “Lâm Cát Vũ, anh có biết nếu câu nói này được nói vào năm năm trước thì em sẽ vui sướng và hạnh phúc đến mức nào hay không? Em đã từng chờ đợi, đã từng dệt mộng hàng đêm để được nghe anh nói ba từ ấy nhưng anh đã không làm. Đến ngày hôm nay, khi nghe được anh nói ra những điều này, em mới biết thì ra yêu anh chỉ là cái em muốn có chứ không phải là cái em cần.”

- --

(*) Georgia: Đất nước nhỏ xinh đẹp nằm ở phía Nam Châu Âu, cạnh Nga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận