Chị Vợ, Anh Yêu Em
Mười lăm phút sau, Đoàn Nam Phương vừa hát vừa bước ra. Cô đứng trước gương lau khô tóc rồi bắt đầu trang điểm. Lâm Cát Vũ cắnc ắn môi quan sát cô, lâu lâu lại chiêm vào mấy câu phá bĩnh: “Tối rồi không ai nhìn đâu mà phải trang điểm kỹ như vậy.”
Đoàn Nam Phương cười thầm nhưng không thèm trả lời anh vẫn hí hửng trang điểm thật đẹp rồi mở tủ chọn bộ váy đơn giản nhưng sang trọng mặc vào người.
Lâm Cát Vũ nhìn thấy liền há hốc mồm ra định nói gì đó nhưng lại chỉ có thể chuyển thành câu làu bàu thầm lặng: “Tôi mua váy cho cô mặc đi hẹn hò đấy à. Thật là hết chịu nổi.”
Đoạn anh lại tủi thân ;ẩm bẩm: “Hôm trước đưa ra khu trung tâm mua cho váy áo đẹp đẽ là để đi cùng mình, không ngờ lại là bắt cầu cho cô ấy đi hẹn hò với thằng khác. Đoàn Nam Phương, em giỏi lắm, dám cho tôi ăn nguyên thùng pháo như vậy. Tức quá mà!”
Sau khi mọi thứ chỉnh chu, Đoàn Nam Phương còn xịt thêm chút nước hoa rồi mới bước ra bên ngoài. Trước khi đi cô không quên chào Lâm Cát Vũ: “Anh Vũ cũng đi chơi vui nhé. Nhớ lên mạng tìm xem quán ăn nào ngon ngon để dùng bữa nha. Đừng để bản thân bị đói.”
“Đoàn Nam Phương, con bé này, em dám nói kháy anh hả?” - Lâm Cát Vũ tức giận kêu lên trong khi Đoàn Nam Phương nhúng vai cười sảng khoái hết cỡ rồi bước ra bên ngoài.
...
Sảnh chờ của khách sạn Oasis không chỉ rộng lớn mà còn sang trọng. Nơi này có khu nhà hàng sân vườn bên cạnh hồ nước nóng và khu nhà hàng trong nhà. Đoàn Nam Phương khônôg biết Osaze định mời mình ăn ở nơi nào nhưng cô vẫn y như hẹn đúng bảy giờ xúng sảnh lớn gặp anh.
Từ xa Nam Phương đã nhìn thấy Osaze bắt tréo chân ngồi trên ghế tựa bọc nhung sang trọng ở một góc của khu đại sảnh, bên cạnh anh là quản lý khách sạn cùng vài người nữa đang bàn việc. Có lẽ là do sợ Nam Phương chờ cho nên anh đã mang máy tính ra sảnh vừa tranh thủ làm việc vừa chờ Nam Phương.
Vừa nhìn thấy cô, anh liền nở nụ cười xán lạn rồi đóng máy tính lại ra hiệu cho mọi người dừng lại. Osaze từ khi chính thức bước lên làm người thừa kế của dòng họ Mohamed thì khônôg khác một ông hoàng ở nơi này. Nếu đổi lại là cô gái khác có lẽ đã chấp nhận lùi một bước để có được mọi vinh hoa nhưng rất tiếc cô gái ấy không phải thiên kim của Đoàn Thị.
Osaze đứng lên tiến lại gần chỗ cô, dịu dàng nói: “Phương, trông em thật đẹp!”
Đoàn Nam Phương mỉm cười nói cám ơn anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta cứ đứng đây hoài sao?”
Ánh mắt Osaze như đắm chìm trước dung mạo của Nam Phương cho đến khi cô lên tiếng anh mới tỉnh ra và lắp bắp nói: “Không, đương nhiên không. Chúng ta sẽ đến nơi anh đã đặt trước.”
Đoàn Nam Phương mỉm cười gật đầu rồi đi theo anh. Bữa tối diễn ra trong căn phòng đẹp đẽ có ánh đèn sáng choang.
“Phương, em chọn món đi.” - Osaze nhẹ giọng nói.
Đoàn Nam phương đưa tay lật giở thực đơn rồi qua loa chọn vài món mà mình có thể đọc hiểu. Osaze cũng chọn vài món và gọi thêm một chai rượu nho cao cấp.
“Đã lâu không có được cảm giác vui vẻ như vậy.” - Osaze mỉm cười rạng rỡ nói.
Đoàn Nam Phương mỉm cười nhìn anh, lịch sự đáp lại: “Em thấy hôôm nay anh đặc biệt cười nhiều.”
“Đương nhiên rồi, lâu như vậy mới lại được ăn tối cùng em. Anh thật sự rất nhớ khoảng thời gian trước đây.” - Osaze giãy bày.
Đoàn Nam phương khng nói gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Osaze lại nói tiếp: “Một chút ăn tối xong em có muốn đi đến đài ngắm sao không? Anh nhớ em rất thích đến đó và nhìn ngắm bầu trời đầy sao trên sa mạc.”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền gật đầu nói: “Được thôi.”
Osaze thấy cô đồng ý thì liền mỉm cười đến ngọt ngào. Anh mở cờ trong bụng vì không ngờ cô lại đồng ý đi ngắm sao cùng anh. Điều này có phải là dự báo cho chuyện cô đồng ý cho anh một cơ hội hay không?
Sau bữa ăn, Đoàn Nam Phương chủ động thanh toán tiền nhưng Osaze là ông chủ ở đây cho nên anh vừa đưa mắt nhìn thì phục vụ liền không dám cầm thẻ của cô mà chuyển sang chế độ ký giấy cho Osaze.
Đoàn Nam Phương làu bàu nói: “Em chỉ muốn mời anh một bữa để xin lỗi vì lần trước hẹn anh mà không ra gặp, đã để anh đứng chờ.”
Osaze cầm tay cô, nhẹ giọng nói: “Anh nguyện chờ em cả đời.”
Đoàn Nam Phương vẫn giữ thái độ ôn hòa nhưng cô không đáp lại lời anh. Osaze công khai cầm tay cô đi ra ngoài đại sảnh trước mặt rất nhiều nhân viên và khách trong khách sạn. Đoàn Nam Phương nhìn bàn tay anh đang cầm tay mình, bất giác lại nhớ đến cái cầm tay cầu nguyện ở đền Abu sáng nay. Bàn tay cô phút chốc toát mồ hôn lạnh.
Lâm Cát Vũ ở ngoài đại sảnh chờ đợi, cuối cùng cũng có được cơ hội “đi rình” hai người họ. Thấy Osaze muốn đưa Nam Phương ra ngoài, anh liền lập tức thuê một chiếc taxi đuổi theo.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...