Chị Vợ, Anh Yêu Em

Amy hết phùng má rồi lại cắn môi định quay mặt đi nhưng sau khi thấy cô gái tiến lại gần chỗ của Lập Thế Khang thì Amy quyết định đưa mắt quan sát tiếp tình hình.

“Chủ nhân, anh vẫn khỏe chứ.” - Cô gái trẻ mỉm cười hỏi Lập Thế Khang.

Sắc mặt Lập Thế Khang không biến chuyển, nhàn nhạat đáp: “Tôi đưa vị hôn thê đến chơi. Trùng hợp thật.”

Câu nói khẳng định quan hệ này khiến cô gái sượng trân. Tuy nhiên cô rất nhanh đã lấy lại được vẻ tự tin trên nét mặt, nhẹ nhàng nói: “Thì ra là vậy.”

Ông chủ lúc này mới lên tiếng: “Mia, cô lại đến đấy à?”

Mia khẽ gật đầu mỉm cười nói: “Phải đó bác. Cháu vẫn chưa phá được kỷ lục của chị Amy.”

Cô gái vừa nói vừa nhìn lên tấm bảng thành tích treo trên tường.


Ông chủ trường bắn và Amy cùng Lập Thế Khang đứng đó cũng theo hướng mắt của Mia nhìn lên trên tấm bảng thành tích treo trên tường. Amy nhìn thấy tên của Mia đang đứng sau mình, cô liền nghĩ: “Cô gái này thành tích cũng không tệ. Chỉ là, cô ta cứ một mực bám lấy chồng mình. Nhìn thật muốn móc hai mắt cô ta ra.”

Lập Thế Khang nhìn vẻ mặt ghen tuông lộ rõ trên mặt Amy khi nhìn Mia thì anh liền che miệng tủm tỉm cười. Amy thấy vậy liền liếc xéo anh rồi quay lại với quyển danh mục chọn súng trên bàn.

Sau một lúc nhìn qua các loại súng hơi trong danh mục, cô liền chọn cây súng Hatsan.

Ông chủ cười nói: “Cây này mới về tuần trước, là loại súng hơi maạnh nhất hiện nay. Chỉ có điều nó không thích hợp cho nữ dùng bởi vì nó khá nặng và đòi hỏi nhiều kỹ thuật căn chỉnh khi bắn. Với lại nó thích hợp cho việc đi săn khi tham gia nhóm hơn là tập bắn cho người mới như cô.”

“Không biết về súng thì vẫn là không biết về súng. Cứ nghĩ cây nào mới về thì cũng là đồ tốt chứ không biết nó có hợp với mình hay không?” - Miaa đứng gần đó cũng xía vào mấy câu mỉa mai Dorothy.

Amy vẫn điềm nhiên đáp lại: “Tôi vẫn muốn thử.”

Ông chủ thở dài nói: Cây súng nặng như vậy rất khó để cô bắn trúng hồng tâm.”

Amy nghiêng đầu tự tin nói: “Thử xem.”

Lập Thế Khang nhìn vẻ tự tin của Amy, nhìn đến mê mẩn. Thần thái này không khác chút nào lúc cô vừa bước xuống xe đi vào nhà họ Lập năm đó: bản lĩnh, tự tin và hút hồn.

Sau khi Amy điền đầy đủ thông tin của mình vào phiếu mượn súng và đưa cho ông chủ thì cô đã có thể cầm cây Hatsan nặng gần năm ký oai phong quay đi. Ông chủ trường bắn cầm phiếu điền thông tin nhìn qua rồi hỏi lại: “Cô tên Dorothy sao?”

Cô gái mỉm cười gật đầu. Lập Thế Khang cứ ngỡ cô sẽ điền nhầm tên nhưng xem ra cô đã quyết định sống dưới thân phận của Dorothy. Anh mỉm cười nhìn cô rồi cùng cô sánh bước đi ra bên ngoài.

“Anh không bắn sao?” - Amy quan tâm hỏi.


Lập Thế Khang mỉm cười đáp: “Nhìn em bắn là được rồi.”

Amy bĩu môi hỏi lại: “Sợ mất mặt phải không?”

“Đúng đó.” - Lập Thế Khang không ngần ngại đáp ngay.

Amy cười cười trêu anh: “Anh nhát gan như vậy, có phải đàn ông hay không?”

Lập Thế Khang nghe xong liền cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ giọng thỏ thẻ: “Anh nghĩ em phải phải là người biết rõ vấn đề này.”

Câu nói nhiều ẩn ý này khi vừa lọt vào tai Amy đã khiến hai má cô đỏ ửng. Lập Thế Khang sảng khoái cười lớn khi đã trêu chọc được cô. Amy bĩu môi lườm anh rồi ngoảnh mặt tiến về trường bắn theo quy định.

Khu vực sân tập hôm nay cô chọn là loại sân dã chiến khá rộng với rừng cây bao quanh và nhiều mục tiêu di động. Trò chơi khaá đơn giản. Trong vòng hai phút hạ gục ba mươi tấm biển di động trong khu rừng. Dựa vào tỉ lệ bắn trúng hồng tâm mà tính điểm. Thông thường rất ít ai đến đây lần đầu mà chọn mức độ khó cao như Dorothy hôm nay. Những người tới đây tập bắn đều chọn phòng bắn trong nhà với mục tiêu cố định hơn là cầm cây súng hơi nặng nề lao thẳng ra khu vực dã chiến.

Lập Thế Khang nhìn qua khu vực này không thấy ai ngoài Amy. Phía bên ngoài đúng là nhiều tay súng đến tập bắn nhưng để lên đến trình độ này thì hôm nay chắc chỉ có Amy. Lập Thế Khang kiếm cái ghế, thong thả ngồi xuống quan sát vợ mình trổ tài.

Amy tìm chỗ đặt súng, rồi từ từ hạ thấp trọng tâm để điều chỉnh ống ngắm. Đúng lúc này thì khu vực dã ngoại này lại xuất hiện thêm một người.


Từ xa người đó đã lên tiếng: “Tôi thật không hiểu cô, bản thân chỉ biết gói hoa thì sao lại học đòi người ta chơi súng?”

Amy trừng mắt quay qua nhìn cô gái, bất mãn hỏi: “Cô đến đây bắn súng hay đến làm loa phóng thanh?”

“Cô...” - Mia nghiến răng đáp: “Tôi đến để xem một con nhỏ bán hoa bắn súng.”

Lập Thế Khang lúc naày mới lên tiếng, giọng anh đều đều lạnh lùng cất lên: “Mia, nếu cô còn gây sự với vợ tôi thì đừng trách tôi.”

- --

Hihi... xin lỗi các tình yêu. Bữa nay ngủ quên thật.:-P Nhiều khi trong quá trình đánh máy không tránh khỏi sơ suất về chính tả, lỗi đánh máy... Mong các bạn rộng lòng bỏ qua nha.

Cám ơn các tình yêu đã tích cực bấm like ủng hộ mình nha. Bộ truyện này sắp đạt 4M rồi, sẽ có bão thôi á. Đừng có nóng. Hihi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận