Chị Vợ, Anh Yêu Em

Những giọt nước mắt của Tinh Vân theo từng lời nói của Nam Phương mà trào ra không dứt. Nỗi khổ của mỗi người không ai giống ai, làm sao mà khuyên nhủ.

Nam Phương nghĩ về chuyện của Lâm Cát Vũ thì chỉ biết thở dài chán nản: “Chuyện của em và anh Cát Vũ không nên tiếp tục nữa. Đau ngắn còn hơn đau dài. Hai đứa em vốn không có sự xúc động trong tâm hồn, không có cái kiểu “xa nhớ, gần thương”. Đến cuối cùng, cái gì cũng không có thì miễn cưỡng cũng chỉ là tạm bợ.”

Vấn đề này, Tinh Vân nghe xong càng không thể giúp được cô. Chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới tự giúp được chính mình. Người ngoài cuộc nói cái gì cũng đều là không đúng. Nếu cảm nhận được tình yêu thì dù đau khổ hay gặp phải sự phản đối thì hai người cũng sẽ tìm mọi cách để đến được với nhau nhưng nếu không có tình cảm thì dù là con đường hôn nhân được trải thảm đỏ cũng sẽ không thể lâu bền.

Tinh Vân là người từng trải qua chuyện tình yêu cho nên cô hiểu được sinh ly là cảm giác gì. Cô không biết khuyên Nam Phương thế nào cho đúng, chỉ có thể nói rằng: “Gia đình này vẫn còn có chị và anh Phong chờ em về. Em đi rồi chỉ còn mỗi bà nội ở nhà, em yên tâm được sao?”

Ánh mắt Nam Phương lộ ra nét buồn bã bi thương, cô lấy tay quệt đi những giọt nước mắt trên má mình, tâm sự trong tiếng nấc: “Từ lúc em còn nhỏ, em chỉ mơ ước một cuộc sống giản dị bình thường bên cạnh người mình yêu thích là anh Cát Vũ. Em từng nghĩ sẽ dành cả đời để chăm chút cho tổ ấm của tụi em, làm vợ tốt làm mẹ hiền. Nhưng cho đến khi anh ấy quyết định từ hôn thì mọi ước vọng trong lòng em đều gãy đổ. Lúc đó, em đã không còn thấy xung quanh em có gì vui vẻ nữa. Người ta vẫn thường nói chỉ cần có tiền thì nơi nào cũng sẽ vui. Ở Mĩ thì lại càng không thiếu chỗ tiêu tiền. Nhưng đối với em thì nơi này không có vui vẻ mà chỉ có một tình yêu vụng dại và đau lòng. Chỉ khi em đến khu khảo cổ em mới được làm chính mình, được sống với công việc và đam mê của mình. Nước Mĩ không cần em, anh Cát Vũ cũng không cần em nhưng khu khảo cổ thì lúc nào cũng cần những người giống như em để khai quật lại những giá trị xưa cũ.”


Nói đến đây, Nam Phương liền đưa tay mở tủ đầu giường lấy ra chiếc hộp đựng chiếc nhẫn đính hôn của cô đưa cho Tinh Vân rồi khẽ dặn: “Anh Cát Vũ nói tuần sau anh ấy sẽ bay đến Los Angeles. Chị đưa thứ này cho anh ấy giúp em. Cứ nói với anh ấy rằng: em đã từ bỏ rồi và cũng không hy vọng anh ấy tiếp tục cố gắng làm gì.”

“Nam Phương...” - Tinh Vân bất lực kêu lên.

Nam Phương nhắm mắt định thần rồi đứng lên kéo vali ra khỏi phòng. Người giúp việc ở bên ngoài đã chờ sẵn để giúp cô mang hành lý lên xe. Tinh Vân chậc lưỡi bước đi theo sau cô. Đoàn Nam Phong ở dưới phòng khách cũng dùng ánh mắt buồn bã nhìn em gái của mình.

“Đừng đi nữa có được không?” - Đoàn Nam Phong cất lời hỏi.

Nam Phương khẽ lắc đầu: “Em đã quyết định rồi.”

Bà nội của cô cũng thở daài lắc đầu than vãn: “Sống đến tuổi này còn phải chịu cảnh “sinh ly tử biệt”. Cái nhà này riết rồi không còn một ai nữa.”

“Bà nội, cháu gái bất hiếu không thể ở bên cạnh chăm sóc nội.” - Đoàn Nam Phương ôm bà, vừa khóc vừa nói.


Bà nội cô lắc đầu, đưa bàn tay nhăn nheo vuốt mái tóc đen óng của cô, buồn bã nói: “Lần sau cháu về không biết có còn gặp nội hay không?”

“Kìa bà...” - Đoàn Nam Phong kêu lên.

Nam Phương không nói nên lời, lòng cô quặn thắt khi nghe bà nói vậy nhưng cô cũng chỉ biết dụi mắt và đứng lên chào từ biệt bà. Những đóa hoa hồng trong biệt thự đang dần úa tàn. Hương hoa vẫn man mác nhưng sắc hoa đã chuyển màu. Cũng giống như lòng của Nam Phương lúc này cũng đã chuyển màu, mới mấy ngày thôi mà lòng cô đã không còn xanh nữa. Chuyến này quay về lấy bằng tốt nghiệp cứ ngỡ là rất hân hoan, không ngờ lại mang theo nhiều tâm sự rời đi.

“Tạm biệt Los Angeles, tạm biệt Cát Vũ!” - Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn qua cửa kính xe. Những con đường quen thuộc đã dần ở lại phía sau cô, những chuyện buồn từ nay cũng sẽ ở lại mãi nơi này.

...


Ngày cuối tuần nhưng Lập Thế Khang cũng dậy rất sớm. Hôm nay anh có hẹn với Amy đi tập bắn. Từ lần được xem kho báu của Amy, anh lúc nào cũng mong chờ được nhìn lại cảnh Amy xạ kích. Suốt mấy ngày bận rộn giải quyết công việc, đến hôm nay anh mới có thời gian đưa cô đến trường bắn.

Amy cũng giống như anh, cô cũng háo hức được đến bãi tập bắn. Dù rằng chỉ được dùng súng thể thao nhưng cảm giác được bắn vào hồng tâm khiến cô thấy lâng lâng suốt mấy ngày. Bà Dora nhận thấy mấy ngày nay con gái của mình có nhiều điểm khác lạ nhưng bà không nghĩ Dorothy đã nhớ lại chuyện trước kia mà chỉ nghĩ do cô đang yêu nên có nhiều thay đổi.

- ---

Chúc cả nhà ngày mới tốt lành. Đừng quên bấm like để lấy chương mới để xem chuyện gì xảy ra tiếp theo nhé. Nếu các bạn muốn bão nhanh đến thì giúp Hạc xem lại từ đầu xem chương nào các bạn chưa bấm like, chưa thả tim thì các bạn làm nha. Đủ 150k likes thì bão sẽ ập đến. Hihi... Cám ơn các bạn nhiều nhiều nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận