Chị Vợ, Anh Yêu Em

Amy nhìn mẹ, rồi nhìn Lập Thế Khang. Cuối cùng cô không đành làm bà Dora buồn cho nên nhượng bộ anh. Lập Thế Khang cười cười nhìn cô rồi lễ phép chào bà Dora. Từ trong cửa hàng ra đến bên ngoài, anh vẫn luôn nắm chặt tay cô không chịu buông ra.

Đến khi đi khuất tầm mắt của cửa hàng hoa, Amy mới quyết liệt giật tay ra khỏi tay Lập Thế Khang, khó chịu nói: “Rốt cuộc anh muốn sao đây?”

“Muốn em đừng giận nữa.” - Lập Thế Khang nhanh miệng đáp lại.

“Tôi không có giận.” - Amy hờn dỗi nói.

Lập Thế Khang nhìn điệu bộ của cô thì hạ giọng hỏi: “Em nói không giận nhưng vì sao hôm nay gặp anh lại không giống như trước đây?”

“Giống như trước đây là sao? - Amy hỏi ngay.

Lập Thế Khang chậm rãi kể: “Sáng hôm qua khi gặp nhau, em vui biết bao. Em còn nhào vào lòng anh nũng nịu. Còn hôm nay, cả nắm tay anh mà em cũng không muốn.”

“Nghe anh miêu tả về tôi mà tôi cảm thấy vẫn còn thiếu khoản vẫy đuôi.” - Amy đáp tỉnh.

Nói xong, mặt Amy quay đi ngắm trời ngắm đất, không thèm ngắm bộ mặt lạnh tanh của Lập Thế Khang.


“Amy!” - Lập Thế Khang kêu lớn tên cô.

Amy bình thản quay mặt qua nhìn anh. Lập Thế Khang liền hỏi: “Phải làm sao em mới hết giận đây?”

Amy điềm nhiên đáp lại lần nữa: “Tôi không có giận, tôi chỉ kinh tởm anh mà thôi.”

“Anh đã làm gì?” - Lập Thế Khang hỏi ngay.

Amy hừ lạnh một tiếng và bắt đầu nói: “Anh và cái cô Mia kia hôm qua đã làm gì? Anh và cái cô diễn viên năm năm trước đã làm gì? Chưa kể những phụ nữ khác ngày đêm cặp kè với anh. Trong khoảng thời gian tôi là vệ sĩ cho anh, tôi đều thấy hết.”

“Em ghen sao?” - Lập Thế Khang hỏi lại.

Amy cúi đầu đáp: “Không có.”

“Em không ghen sao em lại để tâm đến chuyện của anh?” - Lập Thế Khang hỏi xoáy.

“Tiện mắt thôi.” - Amy đáp nhanh.

Lập Thế Khang nhếch môi cười cười, vặn lại: “Nếu em không ghen thì hãy cho qua chuyện đó được không? Dù sao anh cũng đã cho Mia thôi việc rồi.”

Amy nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nhẹ giọng nói một câu lạnh nhạt: “Chuyện đó không liên quan gì đến tôi.”

Lập Thế Khang thấy Amy muốn quay đi thì liền giữ hai vai cô lại, nghiêm túc nói: “Em là vợ anh, chuyện của anh sao lại không liên quan đến em.”

Amy nghe Lập Thế Khang nhắc đến chuyện này thì liền nói: “Tôi sẽ làm đơn xin ly hôn. Chúng ta không nên tiếp tục cuộc hôn nhân hoang đường này nữa.”

“Em nói gì vậy?” - Lập Thế Khang nghiêm giọng hỏi lại.


Amy nâng mi mắt lên nhìn anh, cắn môi vài cái rồi nghiêm túc nhắc lại lần nữa: “Người ký đơn đăng ký kết hôn với anh là Dorothy, là tôi của ngày hôm qua. Không phải là Amy của ngày hôm nay. Chuyện của chúng ta, tối hôm qua tôi đã nói rõ. Giữa tôi và anh ngoại trừ quan hệ chủ tớ trước kia thì nay không có bất kỳ quan hệ nào nữa.”

Nghe đến đây, Lập Thế Khang vô cùng khó chịu, anh nóng nảy gắt lên: “Amy, anh nói cho em biết nếu em là Dorothy thì về mặt pháp luật em là vợ anh, anh sẽ không ly hôn. Còn nếu em là Amy thì mạng của em mãi mãi là của nhà họ Lập. Dù em là ai thì em cũng không thể thoát khỏi quan hệ thân thuộc với anh. Em có nghe rõ chưa?”

Cả người Amy run run, cô trừng mắt nhìn Lập Thế Khang, gắt lại: “Tại sao phải ép tôi?”

“Vì anh yêu em.” - Lập Thế Khang dỏng dạc đáp.

“Nhưng tôi không yêu anh.” - Amy lớn tiếng khẳng định.

“Vậy em yêu ai?”

“Lâm Cát Vũ sao?”

“Amy, nếu em đã nhớ lại mọi chuyện thì em nên biết Lâm Cát Vũ hiện tại là chồng của ai. Cô ta và em có quan hệ gì? Em đi theo anh lâu như vậy, không lý nào em không biết ba của Đoàn Nam Phong là ai.”

“Nhìn qua biểu hiện của em ở cửa hàng, anh có thể biết được em vẫn muốn là Dorothy đứa con gái được thương yêu của bà Dora và ông Nhất Phương. Nếu như vậy thì em phải biết Lâm Cát Vũ là gì của em. Em và hắn không có cơ hội quay lại đâu.” - Lập Thế Khang giận dữ nói ra một tràng dài nhằm mong thức tỉnh Amy.

Amy nghe xong thì không có phản ứng gì là mãnh liệt. Cô nhẹ giọng nói: “Dù thế nào đó cũng là chuyện của tôi. Tôi không phiền anh bận tâm.”


Lập Thế Khang hít một hơi dài nói tiếp: “Được, anh sẽ không bận tâm. Giờ thì đi ăn sáng được chưa?”

Amy lúc này cũng thấy đói. Nếu quay về nhà ăn mì gói thì chi bằng đi ăn cùng Lập Thế Khang. Trong lúc cô mãi suy nghĩ thì Lập Thế Khang đã bấm khóa mở cửa xe. Amy bị anh kéo vào trong xe.

“Hôm nay anh tự lái xe sao?” - Amy lên tiếng hỏi.

Lập Thế Khang nhếch môi cười cười trả lời: “Em đã nhớ lại mọi chuyện, anh đi với em còn cần sợ ai nữa sao?”

“Yếu đuối.” - Amy tiện miệng mắng.

“Amy, anh là chủ nhân của em đó.” - Lập Thế Khang bị mắng thì liền khó chịu nhắc nhở cô. Từ sáng đến giờ anh bị vệ sĩ kiêm vợ của mình mắng hơi nhiều nhưng vì anh làm sai nên anh nhịn.

- ---

ĐỪNG QUÊN BẤM LIKE!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận