Chị Vợ, Anh Yêu Em

Dù Đoàn Nam Phương nói gì thì Lâm Cát Vũ vẫn kiên quyết mua cho cô một chiếc nhẫn đàng hoàng tử tế. Anh mặc kệ trong lòng Đoàn Nam Phương coi cuộc hôn nhân này là thực chất hay danh nghĩa thì anh cũng chỉ cưới vợ lần này thôi. Muốn cưới vợ thì mua nhẫn cưới, đó là chuyện nên làm.

Vì không có thời gian cho nên lúc bước vào cửa hàng, anh chỉ nói ngắn gọn một câu: “Mang mẫu nhẫn đính hôn mới nhất, đẹp nhất, đắt nhất ra đây.”

Cửa hàng Tiffany là thương hiệu kim hoàn lớn nhất của tập đoàn châu báu Hoàng Thiên cho nên muốn tìm sản phẩm nào quý hiếm có giá trị cao đều có thể tìm được ở đây.

Theo yêu cầu của Lâm Cát Vũ, quản lý của cửa hàng liền mở két sắt bảo mật ba lớp lấy ra chiếc nhẫn kim cương quý gia vừa về tuần trước.

“Tên của viên kim cương này là “Sa mạc tình yêu”. Sở dĩ có tên này là vì nó là viên kim cương tự nhiên được tìm tại khu mỏ ở sa mạc Kalahari tại Nam Phi, nhờ tài năng của các nghệ nhân và công nghệ cắt kim cương tiêu chuẩn của chúng tôi, viên đá hoàn mĩ này đã trở thành món trang sức tuyệt vời đắt nhất hiện nay trong toàn hệ thống các cửa hàng châu báu thuộc tập đoàn Hoàng Thiên.” - Người quản lý lịch sự giới thiệu về chiếc nhẫn đính hôn đắt giá của họ.


“Hoàng Thiên sao?” - Đoàn Nam Phương nghe đến đây liền kinh ngạc hỏi lại.

Lâm Cát Vũ gật đầu nói: “Chị dâu của em thực sự rất lợi hại.”

Đoàn Nam Phương gật đầu, chậm rãi đưa tay cho Lâm Cát Vũ đeo thử nhẫn cho mình. Chiếc nhẫn làm theo ni của đại đa số phụ nữ cho nên dù có rộng một chút cũng rất vừa với ngón áp út của tay cô.

Người quản lý cửa hàng mỉm cười nói: “Viên kim cương này là nước D*, chúng tôi có thể thử ánh lửa của kim cương cho quý khách xem qua để thấy được kỹ thuật cắt kim cương bậc nhất của thương hiệu chúng tôi.”

Lâm Cát Vũ ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng trên bàn tay thon dài của Nam Phương, không kiềm nổi liền nâng bàn tay cô lên và đặt xuống một nụ hôn. Anh mỉm cười nhìn Đoàn Nam Phương đang rụt rè rút tay về, ôn tồn nói: “Không cần thử, chúng tôi quyết định mua nó.”

Người quản lý cửa hàng nghe xong câu này giống như bắt được vàng, anh không tin vào tai mình cho nên liền cúi đầu hỏi lại: “Thưa ngài, ngài quyết định mua nó sao?”

Lâm Cát Vũ lúc này mới quay sang nhìn người quản lý, xác định lại lần nữa: “Phải, chúng tôi không có nhiều thời gian cho nên hãy nhanh lên một chút.”

“Được, được, thưa ngài.” - Người quản lý cúi đầu, mừng rỡ nói..

Ít phút sau, người quản lý đi ra và cầm theo bảng giá, lịch sự nói: “Xin xác nhận lại với ngài, giá của viên kim cương này bao gồm chế tác thành phẩm là một triệu năm trăm haai mươi sáu nghìn đô la Mĩ.”


Lâm Cát Vũ không hề nhíu mày, bình thản nói: “Được.”

Tấm thẻ đen của anh được đặt trực tiếp lên khay. Người quản lý nhìn thấy tên trên thẻ liền đứng bất động như tượng. Một lúc sau mới thốt nên lời: “Ngài là Lâm tổng sao?”

Bàn tay Lâm Cát Vũ vẫn đang đân vào bàn tay của Đoàn Nam Phương, ngắn gọn xác nhận: “Phải, Lâm Cát Vũ của Lâm Thị.”

“Vậy vị này là...” - Người quản lý phỏng đoán.

Lâm Cát Vũ nhếch môi cười nói rằng: “Cô ấy là vợ tôi, thiên kim của Đoàn Thị.”

Người quản lý cửa hàng châu báu Tiffany trước nay gặp qua không biết baao nhiêu nhân vật tầm cỡ nhưng anh không ngờ là người nhà của sếp tổng lại chạay đến cửa hàng mua trang sức thay vì là người của công ty đưa đến. Chỉ riêng phần lợi nhuận và doanh số bán sản phẩm của hôm nay cũng đủ để công ty đặt người quản lý cửa hàng nhỏ bé như anh vào tầm mắt. Con đường thăng chức quả là không xa.


Nghĩ đến đây người quản lý vui mừng không thốt nên lời, anh lập tức đi xuất hóa đơn và viết giấy kiểm định kim cương cho Lâm Cát Vũ. Nhưng vì không có thời gian cho nên sau khi ký tên vào hóa đơn và lấy lại thẻ, Lâm Cát Vũ liền nói: “Giấy tờ cứ gửi về văn phòng công ty cho tôi. Chúng tôi phải đi ngay.”

Chiếc nhẫn kim cương trị giá triệu đô được người quản lý cẩn thận đặt vào hộp sa tin sang trọng và giao cho Đoàn Nam Phương. Cô cầm túi trang sức sánh bước đi bên cạnh người chồng tương lai của mình, bất giác ngần ngại hỏi: “Chúng ta có phải rất vội vàng hay không?”

Lâm Cát Vũ vừa đi vừa bấm khóa mở cửa xe vừa nói: “Không nhanh lên sẽ trễ giờ đăng ký đó.”

Đoàn Nam Phương dừng lại, nghiêm túc hỏi lần nữa: “Ý em là có phải chúng ta kết hôn như vậy là quá vội vàng hay không?”

Lâm Cát Vũ thấy cô cứ luôn băn khoăn về chuyện này thì liền nói: “Chiều nay mọi người sẽ đưa mẹ em ra nghĩa trang. Em muốn đổi ý sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận