Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lâm Cát Vũ tiến lại gần, chậc lưỡi hỏi: “Sao không gọi anh? Điện thoại cạnh giường ngủ cơ mà.”

Đoàn Nam Phương im lặng không đáp, gương mặt cô ướt nước như con mèo mít nhìn qua rất đáng thương. Lâm Cát Vũ lại lần nữa bế cô lên giường, xem xét vết thương rồi đi vào nhà tắm nhúng khăn lau mặt cho cô.

Sau khi lau mặt xong, Đoàn Nam Phương lại nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”. Truyện Quân Sự

Lâm Cát Vũ gật đầu đưa tay bế cô vào nhà vệ sinh. Một tay vịn lên vai anh, một chân đứng trụ, Đoàn Nam Phương khó khăn kéo chiếc quần xuống để đi vệ sinh.

Lâm Cát Vũ đang đứng quay lưng về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Em có ổn không? Có cần tôi giúp không?”

Đoàn Nam Phương nhăn mặt, cứng miệng nói: “Không cần, tôi sắp ngồi xuống được rồi.”


Nhích từng chút một, bám víu những vật xung quanh, cuối cùng Nam Phương cũng đã ngồi xuống được bồn. Lâm Cát Vũ lại hỏi: “Vậy anh ra ngoài trước nhé. Sau khi em đi xong thì gọi anh.”

Đoàn Nam Phương gật đầu, “ừ” nhẹ một tiếng. Sau khi đi vệ sinh xong, cô cố gắng đứng bằng một chân và bám vịn vào tường để lê từng bước ra ngoài. Nghe tiếng động ở cửa, Lâm Cát Vũ liền tiến lại nhà vệ sinh để đỡ cô.

Đoàn Nam Phương không muốn cứ liên tục có những cử chỉ gần gũi với Lâm Cát Vũ nhưng tình thế bắt buộc, cô chỉ có thể nhắm mắt đưa tay để Lâm Cát Vũ đỡ mình bước ra. Thậm chí bế xuống lầu ăn tối.

Bữa tối đơn giản chỉ có hai người. Trên bàn ăn có hai chén súp khoai tây, hai đĩa sườn trừu nướng bơ tỏi cùng vài lát bánh mì trong rổ, còn có hai cốc nước hoa quả đặt hai bên.

Đoàn Nam Phương nhìn bàn ăn liền nhíu mày hỏi: “Sao không gọi bác giúp việc ra ăn cùng chúng ta?”

“Bác giúp việc nhà em từ chiều đã đến nhà thờ với mẹ em. Bà ấy nói rằng đã sống cùng mẹ em hơn hai mươi năm, không lý gì lúc phu nhân lâm chung lại bắt bà ấy ở nhà canh nhà. Nay có anh thì bà ấy liền giao lại mọi thứ cho anh, bao gồm cả việc nấu bữa tối cho tiểu thư Nam Phương.” - Lâm Cát Vũ vừa nói vừa đặt Nam Phương xuống ghế.

Vòng tay đang giữ cổ anh cũng theo đó buông ra. Cô ngạc nhiên hỏi lại: “Bữa tối hôm nay là do anh nấu sao?”

Lâm Cát Vũ nhướng mày gật đầu phấn khích nói: “Ăn thử xem ngon không?”

Gương mặt Đoàn Nam Phương hơi sững ra, cô khẽ gật đầu, cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn thử.

Miếng thịt vừa bỏ vào miệng, mùi thơm của bơ tỏi quyện cùng mùi vị đặc trưng của thịt cừu liền kích thích vị giác của cô. Đoàn Nam Phương ăn khá ngon miệng. Cô không ngừng khen ngon. Lâm Cát Vũ thấy vậy liền cắt thêm một miếng ở đĩa củaa mình chia cho cô.


“Cả ngày em không ăn gì, nếu ngon thì ăn nhiều một chút.” - Lâm Cát Vũ mỉm cười nói.

Đoàn Nam Phương khẽ gật đầu, đưa chiếc đĩa ra đón lấy phần chia của Lâm Cát Vũ rôồi hỏi lại anh: “Vì sao lại đối tốt với tôi?”

“Vì em là mèo mít, cả ngày chỉ biết khóc.” - Lâm Cát Vũ một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, vừa cười vừa trêu chọc cô.

Đoàn Nam Phương bĩu môi đáp lại: “Anh lúc nào cũng coi tôi là con nít.”

Lâm Cát Vũ cười cười khích tướng: “Vậy em chứng minh em là người lớn đi.”

Đoàn Nam Pương vừa nhai vừa nói: “Chứng minh cách nào?”

“Kết hôn.” - Lâm Cát Vũ nhanh chóng đáp lại.


Đoàn Nam Phương không nói gì, cúi đầu ăn tiếp bữa ăn. Lâm Cát Vũ lúc này lại nói thêm: “ Lúc trưa anh đã nhờ luật sư đặt chỗ để làm thủ tục đăng ký kết hôn. Mẹ em có thể sẽ không kịp nhìn thấy giấy hôn thú chính thức của chúng ta nhưng sau khi đăng ký họ sẽ đưa cho mình giấy chứng nhận tạm thời. Trước lúc mẹ em nhập thổ, hãy để cho bà an lòng.”

Từng lời nói của Lâm Cát Vũ nhẹ nhàng và ân cần khiến cho Đoàn Nam Phương bật khóc. Cô quay mặt đi, cố lau cho sạch nước mắt trên mặt mình nhưng từng dòng từng dòng nước mắt cứ như vậy chảy xuống ướt đẫm cả cổ cô.

Hơn ai hết, Đoàn Nam Phương biết Lâm Cát Vũ vì muốn giúp mình hoàn thành tâm nguyện cho nên anh đã đồng ý kết hôn cho mẹ cô an lòng. Mặc dù, lúc sáng anh đã cương quyết từ chối chuyện kết hôn trên danh nghĩa nhưng bây giờ anh đã nói như vậy thì có nghĩa anh chịu giúp cô làm chuyện này để mẹ cô được an lòng.

“Cám ơn anh, Cát Vũ. Đời này tôi sẽ luôn ghi nhớ ân tình này của anh. Bất cứ khi nào muốn ly hôn thì anh cứ nói, tôi tuyệt đối sẽ không lấy đi bất cứ thứ gì của nhà họ Lâm.” - Đoàn Nam Phương nói trong tiếng khóc nấc nghẹn.

- ---

Đừng quên bấm like tất cả các chương mà các bạn đọc nhé. Không đủ số like sẽ không có chương mới đâu ạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận