Chị Vợ, Anh Yêu Em

Dorothy nghe qua không hiểu ý của anh cho nên liền ngơ ngác hỏi lại: “Ý anh là sao?”

Lập Thế Khang cười cười, gương mặt điển trai lộ ra nét trải đời yêu nghiệt giải thích cho Dorothy hiểu: “Thông thường phụ nữ hay dùng cách “thả dây dài câu cá lớn”, giả vờ xa lánh người đàn ông của họ để tăng thêm cảm giác chinh phục ở đàn ông. Bây giờ em khi không lại quay mặt đi, có phải em cũng đang dùng chiến thuật kích thích cảm giác chinh phục của anh hay không?”

Nghe qua một đống chiêu thức mà Lập Thế Khang nói, đầu óc của Dorothy liền ong ong như bị một đám ruồi vo ve bên tai. Cái não nhỏ của cô làm sao có thể nghĩ được những điều như Lập Thế Khang nói. Còn Lập Thế Khang thì tủm tỉm cười vì biết Dorothy sẽ giẫm chân vào bẫy của anh. Anh chính là muốn Dorothy thêm một lần nữa nhưng vẫn cứ phải nói khích cô như vậy.

“Em không có hờn dỗi. Em chỉ hơi ngại thôi.” - Dorothy thành thật nói.

Lập Thế Khang đưa tay chạm vào chóp mũi của cô, trêu chọc: “Vì muốn nữa nên ngại hả?”

Bị Lập Thế Khang phủ đầu, Dorothy liền phân bua: “Không có, không có, không có muốn.”


“Đừng ngại, anh hiểu mà.” - Người nào đó vẫn một mực ngang ngược chụp mũ cô.

Dorothy bí quá không biết nói gì liền đưa tay đánh vào ngực anh. Vết thương mới lành của Lập Thế Khang bị đụng vào cho nên anh liền nhăn mặt kêu đau.

Dorothy thấy vậy liền hoảng hốt hỏi: “Thế Khang, anh bị làm sao vậy?”

Lập Thế Khang không nói, chỉ cắn răng lắc đầu. Dorothy lo lắng cởi nút áo sơ mi của anh ra. Lúc này cô mới hốt hoảng lấy tay che miệng khi thấy vết thương chưa lành hẳn của anh qua tấm băng gạc mỏng manh.

“Anh bị thương từ khi nào?” - Dorothy khẩn trương hỏi.

“Không sao, một lúc sẽ hết đau.” - Lập Thế Khang cố gắng nói.

“Xin lỗi... em... không nên nóng nảy mà đánh anh.” - Dorothy mím môi, cúi đầu nói.

Lập Thế Khang cầm lấy tay cô, khẽ vuốt nhẹ rồi nói: “Không sao, vết thương lành rồi, chỉ là hơi đau một chút thôi.”

Dorothy nhìn nhìn vết thương được băng lại của anh, không thấy máu thấm ra ngoài cho nên cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng may không bị chảy máu. Nếu vết thương phải may lại thì nguy rồi.”

“Đừng lo, anh bị thương nhiều lần rồi nên biết được mức độ nghiêm trọng.” - Lập Thế Khang nhẹ nhàng nói.


Dorothy khẽ chớp hàng mi dài, phỏng đoán: “Có phải thời gian trước anh nói đi công tác là vì anh bị thương không?”

Thấy Lập Thế Khang gật đầu. Dorothy lại hỏi tiếp: “Có phải anh bị thương vào cái ngày mà anh đến đưa em đi ăn trưa không?”

Lập Thế Khang thấy Dorothy không chịu bỏ qua vấn đề này cho nên đành sơ lược kể lại với cô: “Phải, tối đó anh có một giao dịch nguy hiểm và người hại anh ra nông nỗi này chính là Đoàn Nam Phong.”

Dorothy sững sờ nhìn anh, cô không ngờ chôông của Tinh Vân lại là người hại bạn trai cô bị thương. Cô lắc đầu không tin: “Không thể nào, chị Tinh Vân là người rất tốt.”

Lập Thế Khang tnhếch môi cười đáp lại: “Cô ta là người tốt nhưng chồng cô ta là người xấu. Giữa anh và họ Đoàn kia có rất nhiều oán thù, phụ nữ các em tốt nhất là không nên can thiệp vào.”

Dorothy thở dài, bất lực rũ vai xuống. Giờ thì cô đã hiểu vì sao lúc trước Lưu Uyển Linh nói rằng Lập Thế Khang là người không đơn giản. Thế giới của anh và Đoàn Nam Phong không d`anh cho những người như cô và Tinh Vân dấn thân vào.


Dorothy đang nghĩ đến đây thì Lập Thế Khang liền lên tiếng: “Hận nhất là hắn đã khiến anh phải xa em hơn nửa tháng. Thời gian này không được ôm em thật là cực hình. Mau đến đây đền bù cho anh.”

Dorothy vẫn chưa hiểu lắm lời của Lập Thế Khang thì đã bị anh lần nữa đè xuống giường. Cô vùng vẫy kêu lên: “Đừng, buông em ra!”

Lập Thế Khang cưười cười nói lại: “Được, anh sẽ làm theo ý em: “đừng buông em ra”, có được chưa?”

Biết lời nói bị xuyên tạc, Dorothy liền cắn môi giả vờ giận dỗi, Lập Thế Khang nhìn thấy đôi môi đẹp mím chặt thì liền dùng môi mình cạy mở nó ra. Tiếng cười, tiếng thở dốc, tiếng đụng chạm ân ái lần lượt phát ra khiến phòng ngủ của Lập Thế Khang nồng đượm mùi vị của hoan ái.

Bên ngoài cánh cửa phòng, âm thanh lọt ra rất ít nhưng cũng đủ để Mia biết chuyện gì đang xảy ra bên trong. Cô không dám ghen, không có tư cách để ghen. Việc cô có thể làm là chịu đựng cảnh người mình yêu thích đang yêu chiều một người phụ nữ khác. Không giống với Amy, Mia là cô gái quyết liệt trong tình cảm. Dù là tình cảm đơn phương thì cô vẫn cứ quyết liệt và một lòng theo đuổi.

“Rồi sẽ có lúc người nằm trên chiếc giường kia chính là tôi. Dorothy, cô cứ chờ đi.” - Hai nắm tay của Mia nắm chặt thành quyền, ánh mặt lộ ra tia hung ác đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận