Chị Vợ, Anh Yêu Em

Nói đến đây, bà liền đứng lên rời khỏi ghế và tiến lại gần chỗ của Lập Thế Khang. Bàn tay bà khẽ vỗ vào má anh vài cái rồi nói tiếp: “Bởi vì ông ấy không biết rằng cậu vốn không có ý định tha cho Lập Thế Duy.”

Gương mặt Lập Thế Khang lạnh tanh, mẹ anh quả thật rất hiểu anh. Anh không có ý định tha cho con trai riêng của Dương Duy Lân, càng không có ý định tha cho ông ta. Tuy nhiên, hiện giờ nếu trở mặt với cha con nhà họ Dương thì có lẽ là quá sớm cho nên Lập Thế Khang đành nuốt nghẹn rời khỏi biệt thự của mẹ anh.

Lập Thế Khang bước lên xe, câu đầu tiên anh hạ lệnh đó là: “Tìm cho tôi vài sát thủ đến bảo vệ ngày đêm cho Dorothy.”

Chiếc xe sang trọng chậm rãi quay đầu xe theo hướng bệnh viện mà tiến thẳng. Sau cuộc nói chuyện với mẹ mình, lòng Lập Thế Khang mang đầy tâm sự mà quay về bệnh viện. Hơn ai hết anh biết mẹ anh không phải nhân vật tầm thường. Nếu bà ấy phát hiện chút sơ hở nào đó thì chắc chắn sẽ cho người đi điều tra. Đến lúc đó chỉ e tính mạng Amy sẽ khó giữ. Mặc dù mẹ anh không đề cập đến nguyên nhân thực sự bà muốn giết Amy nhưng hơn ai hết Lập Thế Khang hiểu được bà không buông xuống được chuyện ba anh qua đời.

Lập Thế Khang không thích tính cách của mẹ mình nhưng anh thông cảm và yêu thương bà. Chính vì vậy anh không bao giờ muốn nuốt trọn Lập bang. Anh luôn giữ cho bà tôn nghiêm, sỉ diện và danh dự nhưng nếu bà vẫn quyết lòng triệt hạ Amy thì anh phải làm sao đây?


Suốt đoạn đường dài, Lập Thế Khang cứ nghĩ rồi lại nghĩ về vấn đề này khiến lòng anh nặng trĩu, gương mặt không còn chút khí sắc.

Lúc Lập Thế Khang quay về phòng bệnh thì đã thấy Dorothy ngồi chờ anh. Vừa nhìn thấy anh, cô liền lên tiếng hỏi han: “Thế Khang, anh ra ngoài sao?”

Lập Thế Khang nhìn Dorothy đôi chút rồi tiến lại gần ôm chầm lấy cô, siết chặt. Dorothy cũng vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, cảm nhận được hô hấp gấp gáp của anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Thế Khang, có chuyện gì sao?”

“Không, không có chuyện gì. Anh chỉ muốn ôm em một lúc thôi.” - Lập Thế Khang nhắm mi mắt lại, cảm nhận hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ trên người Dorothy tỏa ra.

“Hôm nay anh là lạ.” - Dorothy nhẹ giọng, nói bên tai anh.


Lập Thế Khang nới lỏng vòng tay, quay nghiêng khuôn mặt điển trai của mình chạm vào đôi môi của cô. Từ nhẹ nhàng đến nồng nàn, từ nhấm nháp đến cuồng si, cứ như vậy mà hôn nhau không muốn rời.

...

Một tháng sau đó, Tinh Vân bắt đầu tiếp nhận điều trị của bác sĩ thẩm mĩ để làm mờ các vết sẹo trên người cô. Lúc này, Yên Di cũng mang thai gần bảy tháng. Ba mẹ và ông bà ngoại của Tinh Vân vẫn thường bay qua Chicago để chăm sóc Yên Di. Họ vẫn đang cùng Hoàng Gia Khiêm tranh cãi về chuyện nên để Yên Di sinh em bé ở Chicago hay Los Angeles. Dù sao con trai của Hoàng Gia Khiêm cũng là cháu đích tôn của nhà họ Hoàng. Còn Hoàng Cao Thừa Hiên thì nửa năm nay chưa từng quay lại Mĩ. Đôi lúc chỉ là vài cuộc điện thoại gọi cho ông ba ngoại và bà nội của Tinh Vân chứ không hề nghe anh tỏ ý muốn bước chân vào Hoàng Thiên. Cho nên, mọi kỳ vọng của ông ngoại Tinh Vân đều đặt hết lên người Hoàng Gia Khiêm.

- --

Không hiểu cắt kiểu gì mà chương này hơi ngắn. Các bạn thông cảm dùm mình nha. Mình sẽ đăng liền chương tiếp theo ngay và luôn cho các bạn đây. Cám ơn sự quan tâm theo dõi của các bạn.

Đừng quên tìm mình tại facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.

Nhớ bấm like nhé các tình yêu. <3 Chúc các bạn đầu tuần vui vẻ nè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận