Chị Vợ, Anh Yêu Em

Nghe được mục đích thực sự khi đến đây của con trai, bà chỉ nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: “Nó đáng chết.”

“Mẹ...” - Lập Thế Khang không ngờ lại nghe câu trả lời thẳng thắn không nao núng của mẹ mình. Anh nghẹn đắng ở cổ nhưng không nói lại được lời nào.

Mẹ anh giống như một vị thần cai quản sống chết của người nhà họ Lập. Bà muốn ai sống thì sống, muốn ai chết thì chết. Từ lúc anh hiểu chuyện đến giờ, anh chưa từng thấy mẹ anh nói ai chết mà kẻ đó sống được. Nhìn cách mẹ của mình làm thì người làm con như anh cũng học hỏi được ít nhiều.

“Tôi không hiểu vì sao cậu lại để tâm đến sống chết của một đứa muốn rời khỏi Lập bang. Xưa nay chẳng có ai làm xong nhiệm vụ thứ một trăm mà có thể toàn mạng rời khỏi. Chúng ta mở lò luyện sát thủ chứ không phải mở nhà từ thiện. Đã bước chân vào Lập bang thì chỉ có bán mạng cho chúng ta. Hiện giờ cậu là đương gia của nhà họ Lập thì sao lại không hiểu chuyện này.” - Mẹ của Lập Thế Khang chậm rãi nói, lời nào cũng là đạo lý chỉ có một điều không đúng đó là con trai bà yêu Amy.

Lập Thế Khang vốn biết được quy tắc ngầm này cho nên năm đó anh đã không để Amy hoàn thành nhiệm vụ thứ một trăm. Vì công cũng được, vì tình riêng cũng được, anh quyết không để Amy rời đi. Vậy mà mẹ của anh vẫn quyết lòng ra tay với cô ấy.


Mặc dù Lập Thế Khang im lặng không đáp lời nhưng mẹ của anh dường như đọc được suy nghĩ của con trai, bà lạnh lùng giài thích: “Năm đó, khi Amy bị người của Đoàn - Lâm bắt, đúng ra nó phải tự vẫn để tránh mất mặt nhà họ Lập nhưng cậu lại vì nó mà chạy đôn chạy đáo gom đủ năm mươi triệu đô la giao cho bọn Đoàn Lâm. Việc này có ảnh hưởng như thế nào đến danh dự của Lập bang, cậu có từng nghĩ tới hay chưa?”

Nói đến đây, đôi mày của mẹ anh khẽ nhíu lại lộ ra vẻ không vui. Một người phụ nữ dùng ngoại hình cao sang để che giấu đi nội tâm đầy suy tính của mình thì tuyệt đối sẽ không để lộ ra vẻ mặt này. Lập Thế Khang nhìn vào sắc mặt của mẹ mình thì biết được bà thực sự không vui vì chuyện này.

Ngừng đôi chút, nhấp một ngụm trà, bà chậm rãi nói: “Lập bang là một bang lớn, chuyện phái người đi trộm mẫu vật của người khác nếu đồn đại ra thì chúng ta còn vị trí trong hắc đạo hay sao? Chưa kể, đương gia của Lập bang còn chạy đi gom tiền chuộc một vệ sĩ về. Như vậy khác nào thừa nhận hành động ăn cắp của chúng ta. Amy tuy là một sát thủ giỏi nhưng cái mạng của nó không đáng giá đến vậy.”

Lập Thế Khang trừng mắt nhìn mẹ mình. Bà ấy sao có thể tuyệt tình đến mức nói ra lời nay. Dù sao ba mẹ của Amy cũng là bạn bè sinh tử chi giao với ba của anh. Nếu không có họ, Lập bang của gia đình anh sẽ không thể có được vị trí ở Mĩ. Vậy mà, quay lưng một cái, mẹ anh liền coi mạng của Amy không đáng giá.

Lập Thế Khang lắc đâu, khẳng khái nói lớn một câu: “Amy là tính mạng của con.”

Câu nói như búa tạ đập vào lòng của mẹ anh. Bà không lộ ra vẻ nóng giận trên khuôn mặt nhưng ánh mắt của bà sắc bén đến kinh người. Sau vài giây liếc nhìn con trai mình, bà lại ổn định tâm trạng và thong thả nói: “Vậy còn con bé Dorothy mà cậu đang qua lại thì sao?”

Nghe đến Dorothy, gương mặt của Lập Thế Khang liền lộ ra tia sợ hãi và lo lắng. Nếu mẹ anh biết Amy còn sống thì cô ấy sẽ thế nào? Nhất là vào thời điểm này, Amy không có chút khả năng để bảo vệ bản thân mình.


Lập Thế Khang nhắm mắt, chậm rãi rít ra một câu: “Dorothy không liên quan đến chuyện này.”

Mẹ anh nghe xong, liền nhếch môi cười, bình thản nói ra những lời căn dặn lạnh lẽo: “Muốn tìm người sinh con thì cũng phải tìm người gia giáo học thức để cho con cái của cậu có được chỉ số IQ cao một chút. Chứ tùy tiện qua lại với một đứa không đến trường, lại xuất thân trong gia đình phức tạp, mẹ là tình nhân, bố thì phong lưu thì ngay cả việc mang bầu hộ cũng không có tư cách.”

Lập Thế Khang nheo đôi mắt hẹp dài, lạnh lùng liếc nhìn mẹ mình. Anh vốn muốn cãi lại bà nhưng anh biết nói thêm một câu thì sẽ càng khiến mẹ mình sinh nghi mà ra tay triệt để với Dorothy. Cho nên anh chỉ phỏng đoán: “Đó có phải là lý do mà đám sát thủ đó được phái đến hay không?”

Mẹ anh nghe con trai mình đề cập đúng vấn đề thì liền gật đầu tấm tắc khen ngợi: “Thông minh lắm đó. Không hổ danh là con của tôi và ba cậu. Những đứa khiến tôi chướng mắt thì chỉ có một đường chết.”

Lập Thế Khang hít một hơi dài, cố gắng giữ cho tâm bình khí hòa để tiếp tục nói chuyện với mẹ mình: “Đáng tiếc, người mà bà sai đến lại nhắm vào con trai bà.”


Mẹ anh nghe xong liền gật đầu tán đồng, nụ cười trên môi bà càng lúc càng đậm: “Cậu nói không sai, kẻ tôi phái đi đã phản bội tôi cho nên cái giá mà nó phải trả là tùy cậu định đoạt. Nếu hôm nay cha dượng của cậu có thể mang cái kích nổ này ra để đổi lấy những ngày tháng yên bình cho con mình thì tôi thấy ông ấy cũng thật ngây thơ.”

Nói đến đây, bà liền đứng lên rời khỏi ghế và tiến lại gần chỗ của Lập Thế Khang. Bàn tay bà khẽ vỗ vào má anh vài cái rồi nói tiếp: “Bởi vì ông ấy không biết rằng cậu vốn không có ý định tha cho Lập Thế Duy.”

- ---

Còn vài chục likes nữa nhưng mình vẫn đăng luôn chương tiếp theo lên đây. Mong cả nhà ủng hộ ạ. Chúc mọi người ngủ ngon nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận