Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lâm Thanh nhìn thấy Lưu Uyển Linh đang suy tư thì nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Cần cổ của em còn đau không?”

Lưu Uyển Linh đưa tay chạm nhẹ vào cổ của mình, khẽ lắc đầu. Lâm Thanh thở dài, chậm rãi nói: “Tổng tài mà dùng hết sức thì cổ của em gãy thật chứ không đùa. Anh ấy vẫn còn rất nhân nhượng với em. Về sau, em đừng chọc tức anh ấy nữa.”

Lưu Uyển Linh hừ ra một tiếng, khinh khỉnh đáp: “Lâm Thanh, anh có vẻ rất hiểu Đoàn Nam Phong. Hai người mà sôống cùng nhau thì sẽ được danh hiệu “gia đình hạnh phúc” đó.”

Lâm Thanh nhíu mày hỏi lại: “Em nói cái linh tinh gì vậy?”

Lưu Uyển Linh nén giận không thèm đáp. Lâm Thanh lại lần nữa ôn nhu giải thích: “Anh Phong không phải là người xấu. Chỉ là anh ấy ở vị trí quá cao nên có rất nhiều áp lực. Việc để mẫu virus lọt ra ngoài anh ấy cũng đã rất đau đầu. Suốt mấy năm nay anh ấy và Lập Thế Khang đối chọi nhau cũng đã quá mệt mỏi rồi. Em thông cảm cho anh ấy một chút.”


Lưu Uyển Linh không nghe lọt tai nổi lời nào, khó chịu hỏi khích: “Tôi nên đồng cảm với kẻ muốn giết tôi sao?”

Lâm Thanh định mở lời giải thích nhưng chưa kịp nói gì thì Lưu Uyển Linh đã xẵng giọng nói: “Lâm Thanh, tôi nói cho anh biết, Đoàn Nam Phong là một kẻ tính toán. Trước đây hắn muốn cưới tôi cũng là vì dự án “Đồi Thiên Sứ”, giết tôi là vì sợ tôi gây hại. Loại người giống như hắn vì sao lại có được sự tín nhiệm của anh tôi cũng thật không hiểu.”

Lâm Thanh thấy Lưu Uyển Linh nóng giận thì cũng không muốn làm căng thẳng thêm tình hình. Anh biết trong chuyện này có rất nhiều ẩn tình nhưng Lưu Uyển Linh cứ khăng khăng nghĩ theo cách nhìn của mình. Vì anh không muốn khiến cô tức thêm cho nên đành im lặng.

...

“Lâm Cát Vũ, em muốn từ hôm nay xem chuyện yêu anh là lý tưởng của em”

“Nếu em không đi cùng tôi thì đến nơi nào tôi cũng sợ.”

Đêm đó, trong giấc ngủ của mình Lâm Cát Vũ nghe văng vẳng bên tai lời của Amy. Bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng gặp lại Amy. Nỗi nhớ dài đăng đẳng khiến anh nhói đau mỗi khi nghĩ đến cô.

Lâm Cát Vũ choàng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đầu óc quay cuồng. Anh đưa tay chạm vào vết thương trên ngực mình. Đầu đạn năm đó được Amy lấy ra đã để lại một vết sẹo trên ngực anh. Năm năm trôi qua, vết sẹo cũng dần nhỏ lại chút ít, chỉ có nỗi đau trong lòng là tăng thêm mà thôi.


Bầu trời bên ngoài đang dần sáng tỏ, Lâm Cát Vũ uể oải đứng lên đi vào nhà tắm. Với sự cố đêm qua và việc gặp Dorothy, xem ra anh phải tiếp tục ở lại Los Angeles thêm vài ngày nữa.

Sáng hôm đó, anh đến bệnh viện thăm Tinh Vân khá sớm. Lúc ở cổng ra vào của khu phòng bệnh mà Tinh Vân nằm, anh tình cờ đụng mặt Lập Thế Khang.

Dorothy bị mất cặp kính sát tròng chưa kịp mua lại cho nên cô vẫn để đôi mắt màu xám tro nhạt đi cùng màu tóc đen. Nhìn qua tuy hơi đối chọi nhưng cũng đành chịu. Lâm Cát Vũ nhìn Dorothy, anh không quan tâm màu tóc kia có hợp với màu mắt hay không? Cái anh quan tâm là đôi mắt trong vắt của cô. Đôi mắt đẹp như hai viên thạch anh màu ám khói được mài dũa kỳ công khiến anh như nhìn thấy Amy ở trước mặt mình. Chỉ có điều, gương mặt của Dorothy và cách cư xử của cô hoàn toàn khác Amy. Dorothy giống như một đóa hoa tươi mới trong nắng xuân còn Amy thì như cây xương rồng gai góc giữa sa mạc khô cằn. Tuy đối với anh, Amy không cứng nhắc lạnh lùng nhưng lời nào cô nói ra cũng không hề cho anh chút mặt mũi. Trong khi Dorothy trước mặt anh lại nói năng lịch sự nhỏ nhẹ và thân thiện. Sự khác biệt này khiến Lâm Cát Vũ không thể tin Dorothy chính là Amy nhưng anh vẫn ngờ ngợ về vấn đề này và cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại đặc biệt chú ý đến Dorothy.

Lập Thế Khang thấy Lâm Cát Vũ nhìn Dorothy, anh liền đưa tay kéo cô vào sát người mình rồi buông bàn tay đang nắm tay cô ra để thuận tiện ôm cô vào lòng. Dorothy không hiểu vì sao Lập Thế Khang lại thể hiện sự thân mật trước mặt người khác nhưng đối với việc “đánh dấu sở hữu” này của anh cô chỉ có thể thuận theo chứ không dám phản ứng.

Lâm Cát Vũ nhìn thấy hành động này thì như người vừa tỉnh mộng. Anh “ờ” nhẹ một tiếng rồi nói lời chào với hai người họ. Lập Thế Khang và Dorothy cũng chào lại anh rồi cất bước đi vào phòng bệnh thăm Tinh Vân.

Vừa nhìn thấy mặt Đoàn Nam Phong, Dorothy liền khẩn trương hỏi: “Chị Tinh Vân vẫn chưa tỉnh sao anh?”


Đoàn Nam Phong thở dài, buồn bã gật đầu. Dorothy cẩn thận bước lại gần chỗ Tinh Vân đang nằm rồi nhẹ nhàng cầm bàn tay của cô lên. Toàn thân Tinh Vân có rất nhiều vết thương được băng bó, cô vẫn đang nằm bất động, gương mặt yên tĩnh như đang ngủ say nhưng hơi thở thì vừa chậm vừa yếu.

Ở phía chỗ tiếp khách của phòng bệnh, Lập Thế Khang vẫn đang hướng mắt về phía Dorothy, một lời chào cũng không nói với Đoàn Nam Phong. Đương nhiên, Đoàn Nam Phong cũng không quan tâm hắn. Anh và Lâm Cát Vũ ngồi nói chuyện thăm hỏi nhau một chút thì cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ cốc cốc.

Thì ra là Hoàng Gia Khiêm và Yên Di đưa ông bà ngoại của Tinh Vân vào thăm cô. Bà Nhã Miên được ông ngoại cô đẩy đến gần chỗ Tinh Vân nằm. Dorothy nhìn thấy người nhà của Tinh Vân vào thăm thì cũng lễ độ bước lui ra và cúi đầu chào họ.

- ---

Cám ơn các bạn đã ủng hộ Hạc Giấy bằng cách bấm like và để lại những bình luận dễ thương nha. Chương này cũng như cũ nha các bạn. Đủ like và bình luận thì mình sẽ đăng chương mới. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận