Chị Vợ, Anh Yêu Em

“Gương mặt không có vẻ phớt đời như Lâm Thiên Vũ. Phong thái cũng rất nghiêm túc lịch sự.” - Bảo Vy nhẹ giọng nói vào tay Tinh Vân.

Lúc này Đoàn Nam Phong và Ưng Túc đã bước sang chỗ của Lâm Cát Vũ. Tinh Vân cũng nhẹ giọng thỏ thẻ vào tai của Bảo Vy: “Tính cách hoàn toàn khác Thiên Vũ. Mình nghe anh Phong nói lúc trước cậu ấy từng làm điều tra viên của cảnh sát quốc tế đó. Sau đó thì không hiểu sao lại đi học kinh doanh.”

Bảo Vy nghe xong thở dài điềm tĩnh nói: “Mấy người sinh ra trong những gia tộc giàu sang mà có thể chọn được con đường của mình đâu. Tinh Nhật của cậu sau này cũng vậy.”

Tinh Vân đưa mắt nhìn sang con trai bé bỏng của mình. Cậu bé đang ngây thơ hồn nhiên chạy nhảy trong sảnh chờ của phòng tiệc rộng lớn, tiếng cười ha hả sang sảng vui vẻ vang vọng khắp gian phòng. Nhìn thấy cảnh này lòng, Tinh Vân lại không nỡ ép con đi theo định hướng của ba mẹ. Chỉ có điều cả cô và Đoàn Nam Phong đều phải gánh vác rất nhiều sản nghiệp của gia đình. Tinh Nhật của cô sinh ra vốn đã không có sự lựa chọn.

Tinh Vân khẽ gật đầu rồi nhìn vào em bé ở trong bụng của Bảo Vy, chậm rãi hoi: “Vậy còn con gái của cậu thì sao?”


Bảo Vy mỉm cười xoa xoa cục cưng trong bụng rồi chậm rãi nói: “Đương nhiên mình muốn An Khê cũng là bác sĩ như mình nhưng anh Túc nói hiện giờ anh Kha vẫn là người thực vật và ba chồng mình đã già cho nên trọng trách gánh vác công ty Phan Lục trước sau cũng rơi vào con mình. Nói qua nói lại thì con bé cũng không có sự lựa chọn.”

Tinh Vân vỗ vỗ vai Bảo Vy, động viên bạn: “Đừng lo, anh Kha là người tốt. Chắc chắn sẽ gặp được phước phần tốt. Còn chuyện tương lai tự khắc sẽ có sự an bày của số phận.”

Bảo Vy chớp mắt nhìn Tinh Vân, trong đáy mắt của cô lộ lên sự an lòng và thanh thản. Cô bạn này của Bảo Vy lúc nào cũng có suy nghĩ và lời nói khiến người khác dễ chịu. Nếu nói Tinh Vân trên đầu thiếu đi vòng hào quang là không đúng bởi vì cô ấy không cần vòng hào quang cũng tỏa sáng vẻ đẹp thánh thiện.

“Có con gái thì đâu chỉ lo về sự nghiệp. Mình còn lo tìm kiếm cho con bé một người đàn ông tốt nữa.” - Bảo Vy cười cười nhẹ giọng nói.

Tinh Vân nghe xong thè lưỡi ra trêu bạn: “Cậu lo xa quá, con bé còn ở trong bụng cơ mà.”

Lúc này, Bảo Vy đột nhiên cầm tay Tinh Vân, giọng điệu cũng không con là lời nói chuyện phiếm thông thường mà chuyển sang nghiêm túc: “Mình rất thương “tiểu soái ca” nhà cậu, nếu như An Khê của mình có thể gả vào nhà của cậu thì mình an tâm biết bao nhiêu.”

Tinh Vân nghe xong cũng vui vẻ gật đầu nói: “Mình cũng mong như vậy. Chỉ có điều...”

Bảo Vy thấy Tinh Vân ngần ngại thì đầu hơi nghiêng một chút, chăm chú nhìn cô như chờ đợi Tinh Vân nói tiếp. Tinh Vân hơi e dè một chút rồi nhẹ đưa tay chạm vào bé An Khê ở trong bụng và nói: “Chỉ có điều chúng ta sống trong thời đại mới rồi mà vẫn còn kiểu hứa hôn như thế này thì thật là tụt hậu.”


Bảo Vy nghe xong thì thở phào. Cô còn tưởng Tinh Vân lo lắng chuyện gì ghê gớm lắm. Lúc này, cô mới chậm rãi nhắc lại chuyện xưa với Tinh Vân: “Cậu không biết chuyện em chồng của cậu từng được hứa hôn cho nhà họ Lâm sao?”

Nói xong mắt của Bảo Vy hướng về phía Lâm Cát Vũ, cằm khẽ hất. Tinh Vân đúng là chưa từng biết qua chuyện này. Sau khi được Bảo Vy kể sơ qua thì liền hỏi lại: “Vì sao cậu ấy lại từ chối Nam Phương?”

Bảo Vy nhúng vai đáp: “Mình chỉ nghe anh Túc kể sơ lược như vậy. Còn nội tình bên trong, ai từ chối ai thì phải hỏi người trong cuộc.”

Tinh Vân khẽ gật đầu, Bảo Vy lại nói tiếp: “Cậu và anh Nam Phong không phải cũng được hứa hôn sao? Chạy đi đằng trời cũng không thoát được. Mình và chồng mình không phải cũng vậy sao? Có những chuyện vốn đã là định sẵn. Nếu muốn định nghề nghiệp cho con thì chi bằng định hôn sự cho tụi nó.”

Tinh Vân mặc dù rất thích Bảo Vy nhưng chuyện lớn như vậy cô cũng không dám hứa chắc ma chỉ nói một câu rất mềm mỏng: “Mình mong An Khê gọi mình bằng mẹ.”


Bảo Vy nghe vậy cũng mỉm cười, cô vui vẻ nói với em bé trong bụng mình rằng: “An Khê, con có nghe dì Tinh Vân nói gì không?”

Bé An Khê đang mải miết thổi bong bóng trong bụng, hai mắt nhắm nghiền không thèm nghe chuyện của người lớn.

“Muốn cô thích cái đứa vỗ mông của cô sao? Còn lâu!”

Mặc dù An Khê nằm trong một cái bọc nước rất an toàn. Cách bao nhiêu lớp da thịt vẫn không thể chạm được nhưng cô bé cứ thích đành hanh như thế với Tinh Nhật. Ân oán giữa An Khê và cậu bé tóc nâu cũng từ đó bắt đầu. Mãi cho đến khi hai đứa lớn lên vẫn là dùng tay chân để nói chuyện.

Lúc này cũng gần đến giờ bắt đầu buổi dạ vũ. Mặc dù Lưu Uyển Linh từ chối đi cùng Lâm Thanh nhưng khi cô vừa bước xuống xe thì cũng là lúc nhìn thấy Lâm Thanh đứng ngoài cửa chờ mình. Lưu Uyển Linh mặc bộ lễ phục đắt giá mà Lâm Thanh mua tặng cô, duỗi đôi chân dài láng bóng theo đường xẻ của chiếc váy mà bước vào bên trong. Lâm Thanh thấy cô đi lướt qua mặt mình thì liền kéo khuỷu tay của cô lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận