Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lập Thế Khang không nhìn Dorothy mà chỉ chú tâm vào việc mở cửa xe cho cô bước vào, nhàn nhạt đáp ra một chữ “không”.

Dorothy thở dài xị mặt ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn rồi lại cố hỏi thêm câu nữa: “Em hơi đói bụng, chúng ta đi tìm chỗ nào ăn có được không?”

Lập Thế Khang ngồi vào trong xe, mở khóa khởi động xe rồi nhẹ giọng đáp: “Không phải mẹ em nói em phải về sớm sao?”

Dorothy nghe vậy liền gật gật đầu đáp: “Phải ha. Giờ này chắc chị Uyển Linh cũng sắp học xong.”

Lập Thế Khang nghe Dorothy nhắc đến Lưu Uyển Linh thì liền khựng lại. Một tí nữa anh đã bị mấy chiếc túi của Dorothy trùm hết não mà quên đi chuyện Lưu Uyển Linh đang mang trên người mẫu virus. Anh lập tức thắng gấp xe, quay sang nghiêm giọng hỏi Dorothy: “Em có biết cô ta mang virus trong người hay không?”

Dorothy nghe anh căng giọng chất vấn thì liền hoảng quá gật gật đầu. Gương mặt Lập Thế Khang không vì vẻ sợ hãi của Dorothy mà dịu đi, ngược lại cơ mặt càng lúc càng căng lên, lớn giọng nói: “Em biết mà vẫn ở gần cô ta như vậy sao? Em thật không sợ chết ư?”


Dorothy hơi hoảng, vội đưa tay ra trước mặt xua xua rôi bắt đầu ăn nói lộn xộn: “Không phải. Em sợ chết. Nhưng mà... à không.”

Nhìn vẻ luống cuống mất bình tĩnh của Dorothy, Lập Thế Khang càng tăng thêm mấy phần khó chịu. Anh càng lúc càng không tin Amy thông minh lạnh lùng của anh lại có thể là cô gái chết nhát và ngốc nghếch này.

Lập Thế Khang đặt hai tay lên vô lăng, đầu gục lên tay, hít thở thật sâu để cố lấy lại bình tĩnh. Một lúc sau, anh ngẩng mặt lên, giọng không biểu cảm nói với Dorothy rằng: “Được rồi, anh sẽ xử lý chuyện này.”

Dorothy nhìn nhìn anh một lúc rồi lấy hết can đảm cắn môi hỏi lại: “Anh sẽ không giết chị ấy chứ.”

Lập Thế Khang không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt đang ngây ngốc của Dorothy rồi nhấn ga cho xe lao đi.

...


Lúc đưa Dorothy về cửa hàng, Lập Thế Khang cũng vẫn lễ phép bước vào chào mẹ cô rồi mới ra về. Mấy nhân viên trong cửa hàng cô càng nhìn càng thích mê vẻ ngoài bảnh bao điển trai và khuôn mặt lúc lạnh lùng của anh. Chỉ có Dorothy là trong lòng nặng trĩu giống như sức nặng của mấy cái giỏ xách trên tay cô lúc này. Thì ra hẹn hò không vui gì hết. Cả đêm hôm đó, Dorothy cứ tự hỏi mình vì sao Lập Thế Khang lại có thái độ như vậy với cô? Vì sao anh lại không còn giống như cái ngày mưa hôm ấy mà lại thay đổi đến mức cô không nhận ra như vậy? Rõ ràng là chỉ có một tuần thôi mà. Dorothy rất muốn hỏi anh nhưng lại sợ vấp phải sự khó chịu của anh cho nên đành thôi.

Lập Thế Khang quay về nhà, lòng cũng chẳng vui vẻ gì. Trên bàn làm việc của anh, tấm ảnh nghiêm nghị của Amy ngày trước vẫn còn đó. Anh đưa mắt nhìn tấm ảnh rất lâu nhưng không sao tìm được điểm nào quen thuộc giữa Amy va Dorothy. Mặc dù biết chính xác Dorothy chính là Amy nhưng đến hiện tại khi tiếp xúc với Dorothy thì bản thân anh còn hoài nghi về chuyện này. Anh không phủ nhận Dorothy có vẻ tinh nghịch trẻ con đáng yêu nhưng tại vì sao càng tiếp xúc lại càng thấy xa lạ như vậy?

Anh đưa tay ôm đầu lặng lẽ nghĩ ngợi: “Có lẽ, Amy mà anh yêu đã chết thật rồi.”

Mặc dù đau lòng vì suy nghĩ này nhưng Lập Thế Khang vẫn không chịu buông tay. Đặc biệt là anh không thể để Amy gặp nguy hiểm lần nữa. Bất kể Amy có tính cách ra sao thì anh cũng phải bảo vệ và cùng cô ấy bên nhau suốt kiếp.

Nghĩ đến đây, Lập Thế Khang liền gọi cho thủ hạ của mình, ngắn gọn ra lệnh: “Bắt kẻ năm ấy cấy virus vào người Lưu Uyển Linh đến đây gặp tôi.”

- --

Cám ơn các bạn vì đã bấm thưởng cho Hạc Giấy nha. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận