Chị Vợ, Anh Yêu Em

Mẹ của cô vẫn giữ dáng điệu cao cao tại thượng tự cho là đúng, nghiêm giọng nói: “Hắn có thế nào cũng là chuyện của hắn. Mi và ta đâu có cầm dao đâm hắn thì sợ cái chi? Ta và mi chỉ thổi chút gió sang nhà hắn chứ có làm cái chi mô ác mà mi sợ rứa?”

Thanh Xuân nghe xong lời mẹ nói thì lòng bất an vô cùng nhưng cô không thể không nghe lời mẹ của mình. Tương lai cả gia đình lúc này đều đặt vào trong tay cô. Từ đầu chí cuối cô đều im lặng nghe mẹ mình đàm phán với Hoàng Thời. Việc làm sai duy nhất của Thanh Xuân chính là kéo Lucas Ngô vào chuyện này để người ấy giúp cô tạc ra bức tượng kiệt tác cuối cùng của đời hắn.

Sau khi hay tin Cao Nhã Miên ôm con tự vẫn, Hoàng Thời như điên như dại, ngông cuồng trả thù. Đôi tay nghệ sĩ của Lucas Ngô đã bị Hoàng Thời đập nát. Ông đau đớn làm một người tàn phế với đôi tay không còn sức cầm dùi đẽo nữa và quay về Lisbon mai danh ẩn tích sống qua ngày rồi kết hôn với một người phụ nữ hàng xóm lương thiện. Chỉ là ông chưa bao giờ ngừng nghĩ ngợi về Thanh Xuân và những năm tháng tuổi trẻ của họ. Lâu dần không chịu nỗi, ông cũng lần mò đến Mĩ lần nữa. Lúc ấy, ông mới biết người yêu của mình đã qua đời. Không còn hồng nhan tri kỷ, không còn đam mê với nghề nghiệp nữa thì ông cũng không còn muốn sống tiếp. Trong một lúc quẩn trí ông đã nhảy xuống sông tự vẫn bỏ lại vợ và một đứa con trai nhỏ.

Vốn dĩ Hoàng Thời muốn cho đập nát bức tượng ngọc thạch đen kia nhưng vì nó quá đẹp lại là tác phẩm cuối cùng của Lucas Ngô cho nên ông vì trân trọng mà đã giữ lại. Về sau, ông cũng không nói thật câu chuyện đằng sau bức tượng này cho Tinh Vân nghe. Ông muốn trong mắt đứa cháu gái duy nhất của mình, ông phải là người chiến thắng chứ không phải là kẻ thua mất trái tim của vợ mình như vậy. Cho nên, ông đã nói rằng bức tượng do ông mời thợ điêu khắc đến tạc cho bà ngoại và mẹ của Tinh Vân để cháu gái vui vẻ mà sống trong hạnh phúc mĩ mãn.


Về sau, khi vụ việc của bà Nhã Miên đổ vỡ ra, Tinh Vân lại biết thêm một chút chuyện về khối ngọc thạch đen kia và cái chết của ông nội mình - Cao Hoàng Miên. Nhưng khối ngọc thạch đen này không chỉ có câu chuyện thương tâm của Cao Hoàng Miên mà còn có câu chuyện của người tạc tượng - Lucas Ngô và ân oán của gia đình vị bác sĩ kia với ông ngoại cô.

Câu chuyện có lẽ sẽ kết thúc nếu không phải gần ba chục năm sau con trai của Lucas Ngô đến tìm ông. Lúc này ông cũng đã có vị trí đáng nể trên thương trường nhưng Kim Minh - con gái ông cũng đã rời khỏi Hoàng Thiên.

“Chủ tịch, không hay rồi. Cậu Khiêm đã bị bắt cóc.” - Quản Gia Hạ tức tốc chạy đến văn phòng ông thông báo tin dữ.

Hoàng Thời - Hoàng lão gia nghe xong mặt mày chuyển sắc. Hoàng Gia Khiêm tuy không phải con cháu máu mủ nhưng ông nuôi nấng và thương yêu nó không khác nào cháu ngoại ruột thịt. Bản thân Hoàng Gia Khiêm lại mang bệnh tim trong người cho nên ông lại càng lo lắm bội phần.

“Vô dụng, các người chăm sóc cháu ta kiểu gì mà để nó bị bắt đi hả?” - Hoàng Thời tức giận quát mắng rồi cho người báo cảnh sát. Chỉ là trước khi báo cảnh sát thì kẻ đó đã gọi điện đến đòi tiền chuộc.

Hoàng Thời - Hoàng lão gia lúc ấy chỉ nghĩ đây là vụ bắt cóc tống tiền thông thường cho nên đã nhanh chóng đáp ứng theo yêu cầu của bọn bắt cóc. Ông một thân một mình cầm theo cặp tiền đến bãi đất hoang ngoại ô Chicago để cứu cháu ngoại. Lúc đến nơi nhìn Hoàng Gia Khiêm đang bị treo lên cao mà tim ông như thắt lại.


“Mau thả cháu ta ra. Nó có bệnh tim sẽ không chịu nổi sợ hãi lớn như vậy. Tiền của các ngươi ở đây? Mau cầm lấy.” -Trán của Hoàng Thời lúc này đã vã mồ hôi hột, giọng nói của ông cũng run lên vì sợ hãi cho tính mạng đứa cháu trai của mình.

Đến lúc này người bắt cóc mới chĩa súng về phía ông và kể lại cho ông câu chuyện về ân oán: “Hoàng Thời, ông có biết tôi là ai không?”

Người đàn ông da trắng trước mặt Hoàng Thời nói tiếng Anh giọng lơ lớ cho nên ông đoán người trước mặt không phải người Mĩ nhưng ngoài suy đoán đó ra thì ông không biết hắn là ai. Nhìn thấy Hoàng Thời im lặng, người thanh niên trẻ không kiên nhẫn nói tiếp: “Ông làm quá nhiều chuyện xấu xa độc ác cho nên kẻ thù nào đến tìm ông, ông cũng không biết có phải hay không?”. ngôn tình hay

Hoàng Thời đưa đôi mắt lạnh lùng hẹp dài của mình hướng về kẻ đứng trước mặt. Ông vẫn không sao đoán ra đó là ai. Cái ông quan tâm nhất lúc này chỉ là tính mạng của Hoàng Gia Khiêm. Cho nên, cố sức bình tĩnh, ông chậm rãi nói: “Mau thả cháu ngoại của ta xuống. Chuyện ta làm trước nay đều không liên quan đến nó.”


Kẻ bắt cóc, cười lớn nhưng tiếng cười lại như tiếng khóc ủy khuất và nhói đau: “Chuyện của ông làm thì một tính mạng không trả nổi. Tôi phải bắt cháu ngoại của ông bồi táng theo ba của tôi.”

...

Các Mangatoon/ Noveltoon. Đừng quên bấm like và vote 5 sao cho truyện của Hạc Giấy nhé! Cám ơn các bạn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận