Chị Vợ, Anh Yêu Em

Dorothy ngẩng đầu lên, tròn mắt hỏi: “Ý chị là...”

Vào những lúc sinh tử, Tinh Vân thường rất bình tĩnh. Cô điềm đạm nói: “Nút thắt dây thừng cột ở phía dưới hai cùm tay của chúng ta nên sẽ rất khó đưa miệng lên mở ra được nhưng nếu chúng ta mở cho nhau thì sẽ mở được.”

Một cău nói của Tinh Vân khiến đầu Lưu Uyển Linh như sáng ra. Cô liền gật đầu nói: “Phải ha, nếu em đưa tay cho chị thì chị sẽ dễ dàng dùng răng làm lỏng nút thắt và như vậy chúng ta sẽ thoát ra dễ hơn.”

Dorothy cũng liều kêu lên: “Hay quá! Chúng ta làm cách này đi. Mau, mau lên.”

Tinh Vân và Lưu Uyển Linh liền cùng nhau gật đầu. Ba người họ đưa hai tay của mình cho đối phương. Đúng như Tinh Vân nói, nút thắt nằm ở phía dưới cùm tay cho nên khi đưa hai tay hượng lên thì miệng của người khác sẽ dễ dàng nới lỏng nó ra hơn là tự bản thân mình tháo nó ra.


Chỉ trong vòng hai phút, nút thắt đã được nới lỏng và những sợi dây thừng trói tay họ được tháo ra dễ dàng. Theo đó dây trói chân cũng không thể làm khó họ. Vấn đề bây giờ chỉ là trần nhà thì cao mà xung quanh không có bất kỳ thứ gì có thể dùng được. Nên cuối cùng, bọn họ đành chọn cách xếp chồng lên nhau.

Dorothy là người có dáng cao cho nên cô xung phong đứng dưới cho hai người kia ngồi lên vai mình. Trong số họ thì Lưu Uyển Linh là gầy nhất cho nên Tinh Vân để cô ngồi lên vai mình còn bản thân thì ngồi trên vai Dorothy.

Ba người họ ngồi lên vai nhau nhưng dù cố đưa tay thì ngón tay dài nhất cũng chỉ vừa đủ chạm đến tấm cửa kính. Hoàn toàn không có khả năng đập vỡ hai lớp kính dày kia. Thời gian bây giờ chỉ còn lại ba đến bốn phút cho nên ai nấy cũng đều căng thẳng đến mức hoảng sợ.

“Uyển Linh, em ráng nhướng người một chút xem có chạm được nhiều hơn không?” - Tinh Vân sốt ruột nói. Bởi vì tiếng tít tít dồn dập đến mức người có đôi tai bình thường như Tinh Vân hay Uyển Linh cũng có thể nghe. Càng gần giây phút đó, bọn họ càng rối trí và nôn nóng.

Mồ hôi trên người Lưu Uyển Linh càng lúc càng vã ra rất nhiều. Tim đập, tay run và toàn thân cô không còn chút sức, luýnh quýnh nói lại: “Không chị ơi, em đã kéo thẳng tay lắm rồi. Làm sao đây?”

Lúc này Tinh Vân mới dứt khoát nói: “Vậy em hãy đứng lên vai của chị đi.”

Lưu Uyển Linh liền lắc đầu: “Không được đâu, như vậy thì chị sẽ không chịu nổi. Vai sẽ gãy mất”

“Không còn lựa chọn.” - Tinh Vân đáp gọn rồi đưa tay tháo đôi giày ở chân Lưu Uyển Linh ra.

Lưu Uyển Linh biết hành động đó là câu trả lời cương quyết của Tinh Vân cho nên cô đành nghe theo. Lưu Uyển Linh cắn môi dẫm lên vai Tinh Vân đứng dậy thì hoàn toàn có thể dễ dàng đưa tay đánh vỡ cửa kính.


Chỉ có điều, khi làm như vậy thì những mảnh kính vỡ sẽ rơi trúng vào mặt của những người phía dưới. Nhin Lưu Uyển Linh do dự hành động, Tinh Vân liền động viên cô: “Mạnh mẽ lên! Gương mặt dù có bị hủy thì chúng ta vẫn còn có thể sống.”

Lưu Uyển Linh nghe xong liền đưa tay đập vỡ mảnh kính trên cửa sổ. Chỉ tiếc thay dù cô dùng hết sức vẫn không sao làm nó nứt ra chứ chưa cần nói đến chuyện có vỡ được hay không và bao lâu sẽ vỡ.

Tuy Lưu Uyển Linh chỉ đứng trên vai Tinh Vân một phút nhưng đôi vai Tinh Vân đến giờ này như sắp gãy lìa. Cô cắn môi chịu đựng sức nặng của Uyển Linh và đưa tay giữ chặt chân Uyển Linh để tránh cho cô ấy vì mất thăng bằng mà té ngã.

Vào cái giây phút sinh tử cận kề, bản thân Lưu Uyển Linh cũng không biết vì sao mình có thể đứng vững chãi trên đôi vai của Tinh Vân như vậy. Hai chân cô được Tinh Vân giữ chặt, còn một tay thì cô bám vào phần mép của cửa sổ, một tay ra sứ đập vỡ tấm kính.

Dorothy là người đứng phía dưới. Hai chân cô cũng bắt đầu đứng không vững. Sức nặng của hai người trên vai khiến đôi vai không còn cảm giác. Bản thân Dorothy cũng không hiểu vì sao một cô gái có thể trạng yếu đuối thường xuyên ra vào bệnh viện khám bệnh như cô lại có thể chịu được sức nặng của hai người trưởng thành trên vai mình.

Tuy mệt nhưng Dorothy vẫn ráng cố gắng. Cô nhắm mắt, cắn chặt răng lại và tập trung tinh thần để dẹp đi suy nghĩ muốn gục ngã. Bất ngờ, Dorothy lại lên tiếng: “Cái chốt cửa.”


Tinh Vân nghe thấy liền nhíu mày. Lúc này trong đầu cô có rất nhiều nghi vấn nhưng cô đều gạt qua và tập trung vào việc trước mắt. Đó là thoát khỏi nơi này.

“Uyển Linh, tìm xem có cái chốt cửa nào hay không?” - Tinh Vân gấp gáp nói.

Lưu Uyển Linh ở phía trên, rướn người, nghiêng đầu và kỹ càng quan sát từng ngóc ngách của chiếc cửa kính nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ cái chốt mở cửa nào.

Cô sợ hãi nói: “Không có, không có bất kỳ cái gì.”

Lúc này tuy thấy Lưu Uyển Linh bắt đầu tuyệt vọng nhưng Tinh Vân lại có linh cảm Dorothy nói đúng cho nên kiên quyết nói thêm: “Em thử nhìn ở những nơi em không ngờ đến xem.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận