Chị Vợ, Anh Yêu Em

Sau khi Yên Di lấy xong máu xét nghiệm thì được nữ bác sĩ lịch sự mở cửa cho cô bước ra ngoài. Nhìn sắc mặt của Yên Di lúc bước ra ngoài rất vui vẻ, Tinh Vân liền hiểu được dịch vụ chăm sóc của bệnh viện này rất tốt. Cô đứng lên, vui vẻ chào bác sĩ rồi cùng Yên Di rời đi.

“Bác sĩ nói phải chờ hai tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm. Hai tuần sau quay lại thì bà ấy sẽ xếp lịch siêu âm cho em. Chị Tinh Vân ơi, như vậy thì hai tuần nữa em sẽ biết được con em là trai hay gái.” - Toàn thân Yên Di đâu đâu cũng phát ra hào quang chói lọi của niềm hạnh phúc được làm mẹ.

Tinh Vân vui cho cô nhưng cũng nhớ con trai của mình không kể xiết. Suốt bốn tháng nay từ lúc đi hưởng tuần trăng mật về cô chưa được đến thăm thằng bé. Không biết con trai đã cao đến mức nào rồi. Tinh Vân nghĩ đến con, ánh mắt lại buồn man mác. Cô sợ nếu con trai quay về Nebula thì có khi còn nguy hiểm hơn ở lại trong trường nội trú.

“Lập Thế Khang, tên ác ma này, không biết thần hay tiên sẽ thu thập được ngươi để cuộc sống của ta trở lại bình thường.” - Tinh Vân vừa đi cùng Yên Di vừa lải nhải trong miệng.

Đúng lúc này, một cô gái trẻ trung xinh đẹp người da trắng nhưng có mái tóc đen cũng vừa bước ra từ phòng khám bệnh của mình. Cô ấy đi ngược chiều và vô tình lướt qua Tinh Vân. Bỗng nhiên, cô gái hơi khựng lại vì mùi nước hoa cực kỳ thanh khiết trên người Tinh Vân. Tò mò, cô gái quay đầu lại nhìn.


Bất giác cô chớp chớp mắt: “Giỏ xách của cô ta...”

“Á!” - Cô gái trẻ kêu thầm trong lòng.

Đôi mắt không dời khỏi chiếc giỏ đắc tiền trong tay Tinh Vân. Sau khoảnh khắc ngớ người đó thì chính là hình ảnh hai chiếc vai thon rủ xuống, bụng nghĩ thầm: “Hóa ra người đã nhanh tay mua trước chiếc giỏ mẹ mình thích chính là chị gái này.”

Cô gái trẻ xinh xắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải của Tinh Vân rồi liền chậc lưỡi: “Nước hoa hàng hiệu, đồ dùng cũng là hàng sản xuất có giới hạn đắc giá. Đích thị là một người giàu có. Mình phải đến nhìn mặt chị ấy mới được.”

Vì hiếu kỳ, cô gái trẻ liền đi thật nhanh, đuổi theo phía sau của Tinh Vân. Tuy nhiên đi được vài bước, cô mới phát hiện xung quanh Tinh Vân có rất nhiều người mặc âu phục đen dòm dòm ngó ngó. Cô gái quanh năm bị nhốt trong nhà có vẻ hơi sợ nên liền dừng lại, giữ khoảng cách khá xa với Tinh Vân.

Đến ngã rẽ cuối con đường, Tinh Vân và Yên Di liền rẽ vào nhà hàng của bệnh viện ngồi ăn uống và chờ hai tiếng sau lấy kết quả xét nghiệm. Tinh Vân cẩn thận đến mức, nước cũng không dám uống bên ngoài, thức ăn lại càng không ăn. Cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ lớn, thong thả ngôi xuống. Bên ngoài phòng ăn, vệ sĩ vẫn không lơ là cảnh gác. Ai nấy cũng đều mặt mày lạnh lùng quan sát những người ra vào.

Cô gái trẻ thấy Tinh Vân bước vào nhà hàng thì mừng húm vì nghĩ đây là cơ hội tốt để vừa nhìn mặt vừa có thể hỏi mua lại chiếc túi tặng mẹ mình. Cô gái bước vào nhà ăn, ngồi xuống chiếc bàn đối ngang với bàn Tinh Vân đang ngồi. Tầm mắt kín đáo hướng về phía Tinh Vân.


Từ trong giỏ xách, Tinh Vân lấy bánh mì ngọt, nước suối, còn có cả chuối ra đặt lên bàn. Từng món Tinh Vân lấy ra từ túi xách khiến cô gái trợn tròn mắt, há hốc miệng, nghĩ thầm: “Bên trong chiếc giỏ trị giá mấy chục nghìn đô là những thứ chưa đáng mấy chục đồng sao?”

Nghĩ đến đây, cô lại chậc lưỡi chép miệng nói thầm: “Chị gái này cũng thật phô trương quá rồi.”

Bất ngờ cô gái trẻ xinh đẹp kia chớp chớp đôi mắt, đầu nảy lên một ý sáng dạ: “Không lẽ là đồ nhái?”

Đoạn cô lại nghĩ nghĩ, cắn cắn một góc môi dưới: “Không phải nha. Mình nhìn hàng hiệu trước nay rất chuẩn. Chất da đẹp như vậy, sao có thể là đồ nhái?”

Tuy nhiên để biết chính xác khả năng đánh giá hàng hiệu của mình, cô gái đành đánh bạo tiến lại gần Tinh Vân. Cô vừa bước vài bước sang bàn của Tinh Vân, chưa kịp ngồi xuống thì liền có hai người đàn ông to lớn bước ra chặn trước mặt cô.

Tinh Vân thấy Yên Di đi mua thức ăn chưa quay lại, đang buồn chán thì nhìn thấy cô gái trẻ đáng yêu kia cho nên liền có ý định cho hai vệ sĩ lui ra. Tuy nhiên, cô vẫn cất tiếng hỏi trước: “Cô gái, chúng ta có quen nhau sao?”


Cách tấm thân cao lớn như bức tường của hai người đàn ông, cô gái trẻ vẫn cố chỉ chỉ vào chiếc giỏ của Tinh Vân và nói: “Tôi thấy giỏ xách của chị rất lạ cho nên muốn xem thử một chút.”

Tinh Vân trước nay chưa từng để ý xem đồ dùng của mình là thứ gì hay trị giá bao nhiêu. Cho nên đối với sự hiếu kỳ của cô gái kia, Tinh Vân cũng phải nhìn lại chiếc giỏ của mình. Nhìn qua nhìn lại Tinh Vân vẫn không thấy có gì lạ cho nên to mò ngẩng mặt lên hỏi lại: “Chiếc giỏ này lạ ở điểm nào?”

- --

Đừng quên tích cực bấm like để lấy bão chương nhé cả nhà ơi. Cám ơn mọi người rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận