Chị Vợ, Anh Yêu Em

Ánh đèn trong phòng giờ đây đã đủ sáng để nhìn rõ sàn nhà ngổn ngang xác chết, máu me chảy khắp phòng. Cảnh tượng đáng sợ như vậy sẽ ra sao nếu Tinh Vân nhìn thấy?

Không! Anh nhất định không để người vợ anh yêu thương nhìn thấy cảnh này. Anh không muốn cô giống như anh hàng đêm mất ngủ, càng không muốn cô bị thế giới của anh nhuộm đen. Anh phải bảo vệ cô thật cẩn thận bao gồm tinh thần lẫn thể xác.

Cô tựa đầu vào ngực anh, hai tay vòng ra sau giữ lấy tấm lưng vững chãi như tường thành đang làm điểm tựa cho mình. Mùi hương thân thuộc trên người anh bao quanh mũi cô khiến cô cảm thấy an tâm. Nhè nhẹ nhắm mắt lại, từ lúc nào cô đã chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh. Đoàn Nam Phong bế Tinh Vân đạp lên những cái xác này để bước ra bên ngoài. Tinh Vân của anh nhất định không cần phải như anh đạp lên xác chết để tìm lấy sự sống. Cô chỉ cần giống như bây giờ, an tâm mà ngủ trong vòng tay anh. Mọi chuyện sau khi thức dậy sẽ không còn gì nữa.

...

Đoàn Nam Phong bước xuống lầu, nhìn quanh một lượt phía sân vườn của nhà hàng. Xác người nằm la liệt ở mọi ngóc ngách của khách sạn từ cầu thang, sân khấu cho đến bàn ăn. Nơi nào cũng toàn là xác người và máu tanh.

Cô gái xinh đẹp của nửa giờ trước giờ đây đã đầu mình hai nơi. Trên miệng cô ta vẫn còn ngậm bông hoa hồng đỏ thắm kia nhưng tiếc thay hoa hồng đã nhuốm máu.

Lâm Thiên Vũ lúc này người cũng đầm đìa mồ hôi. Trong mắt anh rực lên từng cơn lửa giận. Khuôn mặt đẹp trai ấy cũng dính vài giọt máu của cô ta bắn lên. Còn trên người thì cũng cơ man bao nhiêu là máu ướt đẫm cả quần áo đang mặc.


Nhìn thấy Đoàn Nam Phong đang bế Tinh Vân, anh liền quan tâm: "Hai người không sao chứ?"

Trong con ngươi lạnh toát, Đoàn Nam Phong nhìn sang Lâm Thiên Vũ nói: "Chúng ta đi nhanh thôi."

Sau đó Đoàn Nam Phong liền huýt sáo ra hiệu cho Michael gần đó chạy lại, anh lạnh lùng ra lệnh: "Trong vòng năm phút phải an toàn rút khỏi đây. Lấy hết tất cả điện thoại của các anh em. Sau đó hủy hết mọi vết tích nơi này."

Nói xong, không đắn đo anh bế Tinh Vân rời đi trước. Lâm Thiên Vũ cởi chiếc áo dính máu trên người ném xuống sàn rồi cũng xách giỏ sải bước nhanh đi ra ngoài.

Đoàn Nam Phong mở cửa chiếc xe việt dã Porsche đời mới bước vào. Anh cẩn thận đặt Tinh Vân lên băng ghế sau để cô ngủ rồi đi ra phía trước cầm lái. Lâm Thiên Vũ ngồi vào ghế phụ bên cạnh anh. Vừa bước vào xe Lâm Thiên Vũ liền mở miệng: "Khốn kiếp! Dám chơi tụi mình."

Đoàn Nam Phong gõ tay lên vô lăng đếm từng nhịp để chờ Michael bước ra ngoài, miệng nhàn nhạt nói: "Cậu biết cô ta là sát thủ sao?"

Lâm Thiên Vũ hừ lạnh, tức giận nói: "Bàn tay cô ta có vết chai của người cầm súng lâu năm. Muốn qua mặt tôi sao? Còn non lắm!”

Đoàn Nam Phong nhếch môi cười. Nhiều năm chinh chiến như vậy, Lâm Thiên Vũ đương nhiên lão luyện giang hồ. Anh khẽ gật đầu tán dương: "Xem ra cậu không đến nổi bị sắc dục che mắt."

Lâm Thiên Vũ phụt một cái thật lớn, dỏng dạc nói: "Muốn dùng đàn bà để lấy mạng tôi, kẻ cử cô ta đến cũng quá xem thường tôi rồi. Một sợi dây thép thì đầu cô ta cũng không còn nhận cơ thể cô ta nữa."

Đoàn Nam Phong nhướng mày, nhếch môi cười tỏ vẻ thưởng thức Lâm Thiên Vũ. Đoạn anh lại hỏi dò: "Lúc bắn nhau với bọn đó, cậu có phát hiện gì không?"


Lâm Thiên Vũ nghĩ nghĩ một chút liền suy đoán: "Sát thủ được cử đến đều là những tai súng thiện xạ. Người của ta cũng chết quá nửa. Bọn người Peru không có bản lĩnh lớn như vậy. Tôi nghĩ là còn thế lực đứng sau bọn họ."

Trong con ngươi thâm trầm, lạnh lẽo của Đoàn Nam Phong lúc này không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Hai tay anh vẫn gõ đều trên vô lăng, nhàn nhạt nói ra ba chữ: "Lập Thế Khang".

Lâm Thiên Vũ như vỡ ra điều gì, cánh môi khẽ nhấc lên, ánh mắt anh phút chốc cũng trở nên kỳ lạ, hỏi lại: "Ý cậu là Lập bang đã bắt đầu hành động?"

Đoàn Nam Phong khẽ gật đầu. Ánh mắt anh lóe lên tia hung hiểm, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Hắn là vì cái chết của Amy mà đến."

Lâm Thiên Vũ nghe nhắc đến cái tên này tự nhiên thấy gai óc nổi lên. Anh nghĩ nghĩ một lúc liền nói: "Nhưng chuyến đi lần này chúng ta rất kín kẽ. Làm sao bọn chúng biết được mà bố trí kế hoạch tỉ mỉ như vậy?"

"Người có thể nhận tiền của chúng ta thì cũng có thể nhận tiền của người khác.” - Đoàn Nam Phong lạnh lẽo giải thích xong thì liền mở khóa và cho xe di chuyển.

Qua kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Michael cùng vài sát thủ còn sống đang bước lên mấy chiếc xe phía sau. Đoàn xe vừa lăn bánh khoảng ba giây thì phía sau họ vang lên một tiếng nổ lớn. Toàn bộ khách sạn sân vườn đẹp đẽ phút chốc trở thành tro bụi che giấu mọi dấu vết của cuộc đấu súng kinh hoàng vừa qua. Một sự cố cháy nổ về gas là lý do quá đơn giản để giải thích tất cả mọi chuyện ở khách sạn sân vườn và những âm mưu sâu xa phía sau.

Đoàn xe đang lao ra đường lớn ngoài phố thì lúc này bị hơn chục chiếc xe của cảnh sát Cusco đuổi theo. Đoàn Nam Phong nhíu mày nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó ấn nút liên lạc cho Michael và những sát thủ khác tăng tốc. Vừa nhận được lệnh, đồng loạt hơn chục chiếc Porsche tăng tốc lao về phía trước bất kể đèn giao thông, bất kể người đi đường.


Đoàn Nam Phong nhấn ga phóng thật nhanh về phía đại lộ thánh Monica, anh cho xe lách qua hàng xe như mắc cửi trên phố, nhanh chóng bỏ xa đám xe cảnh sát phía sau. Nhưng anh không ngờ, từ bốn phía đường đều có xe cảnh sát túa ra bung lưới bao vây lấy đoàn xe Porsche của anh.

"Mẹ kiếp! Rõ ràng là đặt bẫy. Không thì chúng có xuất hiện kịp lúc như vậy không?” - Lâm Thiên Vũ tức giận chửi rủa.

Chiếc xe chao đảo cố gắng thoát nhưng xe cảnh sát ngày một nhiều cứ như thiêu thân nhầm ngay đoàn xe của Đoàn Nam Phong mà lao tới.

Tinh Vân lúc này cũng đã tỉnh, hay đúng hơn là cô bị ngả xuống ghế ngay sau khi Đoàn Nam Phong nhấn ga. Cô nhanh chóng tháo khăn bịt mắt xuống.

Đoàn Nam Phong thấy Tinh Vân đã tỉnh thì liền thét lớn: "Tinh Vân, ngồi thấp xuống."

Anh quay sang Lâm Thiên Vũ dứt khoát ra lệnh: “Thiên Vũ, chuẩn bị vũ khí. Báo với những xe khác của chúng ta chuẩn bị khai hỏa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận