Chị Vợ, Anh Yêu Em

Tinh Vân chăm chú lắng nghe và ghi nhớ lời anh. Đoàn Nam Phong vừa chỉ vào sợi dây vừ chầm chậm nói: “Đèn xanh lá sáng lên là có ai đó đang định vị bắn tỉa. Em phải nằm xuống. Đèn màu đỏ sáng lên có nghĩa là quanh em có mai phục bom. Còn đèn màu tím sáng lên là sắp có thiên tai động đất, sóng thần vòi rồng xảy ra. Khi đó thì em phải nhanh chóng chạy nhanh ra khỏi khu vực nguy hiểm.”

Tinh Vân nghe xong liền hỏi lại: “Nếu em không chạy kịp thì sao?”

“Cảnh báo này có bán kính một dặm và trước thời gian nguy hiểm mười phút cho nên chúng ta hoàn toàn có đủ thời gian để thoát thân.” - Đoàn Nam Phong chậm rãi trả lời vợ.

Tinh Vân nghe xong liền tròn mắt. Mười phút mà đủ để chạy ra khỏi khu vực thiên tai sao? Hắn cũng đánh giá thể lực của cô tốt quá rồi. Nghĩ đến những loại nguy hiểm mà Đoàn Nam Phong nói đến thì gương mặt cô lại nhăn như cái bánh tráng bị nhúng nước.

Đoàn Nam Phong nhìn biểu hiện tệ hại trên mặt Tinh Vân, cố nhịn không phát ra tiếng cười, tiếp tục nói: “Cái nút màu trắng là dùng để liên lạc.”


Nói xong anh gắn một thiết bị nhỏ vào trong lỗ tai cô. Thiết bị vừa vặn và kín đáo này là một cái loa bí mật không để người khác biết được hay nghe được những điều bên đầu dây kia phát ra.

Sau đó, Đoàn Nam Phong lại chỉ tay sang một cái nút khác và nói: “Bé con, nhớ cho kỹ nút màu đen là vũ khí hỗ trợ. Khi em bấm vào nó thì một sợi dây mảnh như dây cước nhưng dai và bền chắc hơn dây thép sẽ bắn ra. Phía đầu sợi dây có một cái móc giúp cố định vị trí của dây. Nó có thể giúp em thoát thân khi cần thiết.”

Tinh Vân nghe xong liền gật đầu, miệng cô lẩm bẩm để nhớ lại tất cả những điều anh vừa nói.

Đoạn cô lại hỏi anh: “Nam Phong, cái vòng này lợi hại quá. Có phải anh đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyến đi này phải không?”

Đoàn Nam Phong đá mắt nhìn sang Lâm Thiên Vũ rồi quay lại điềm tĩnh nói với Tinh Vân: “Con người sẽ mạnh hơn nếu có các thiết bị hỗ trợ. Chuyến đi này chưa từng có ai thử qua, nếu muốn sống chúng ta nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.”

Tinh Vân hơi ngẩng ra, rồi lại nhíu mày thắc mắc: “Ý anh là, anh đã chuẩn bị cho chuyến đi từ rất lâu?”

Lâm Thiên Vũ nhìn Đoàn Nam Phong, sau đó khẽ chớp mắt ra vẻ đồng ý giống như cho anh nói ra bí mật gì đó với Tinh Vân. Đoàn Nam Phong được sự đồng ý của Lâm Thiên Vũ thì cũng không thèm đóng kịch hay giả ngơ nữa. Anh từ tốn kể ra mọi kế hoạch bí mật của bọn họ: “Từ sáu năm trước, bọn anh đã vẽ ra kế hoạch này. Tìm kiếm bản đồ, đặt điều kiện trao đổi, huấn luyện sát thủ, nghiên cứu vũ khí, mua chuộc chính khách...”


Lâm Thiên Vũ nghe vậy cũng liền tiếp lời: “Nam Phong từng muốn rút tay khỏi kế hoạch này nhưng vì để đấu giá sợi dây chuyền mê hoặc cho em, cậu ấy lại phải hứa với anh tham gia chuyến đi này.”

Tinh Vân nghe xong liền ngẩng lên nhìn Đoàn Nam Phong như không tin được hắn là vì lời hứa với cô, vì để cô vui mà phải lao vào chuyến đi nguy hiểm này sao? Bất giác trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời nhưng ấm áp khác thường.

Khi chiếc máy bay quân dụng đáp xuống sân bay Cusco thì trời cũng đã tối. Đúng như lời Lâm Thiên Vũ, bọn họ thực sự không gặp chút rắc rối nào khi bay đến đây bằng máy bay quân dụng của Hoa Kỳ. Bên phía Peru, Đoàn Nam Phong cũng đã sắp xếp êm xuôi mọi chuyện với an ninh bên đó. Người của cục an ninh hàng không Peru từ trước đã nhận được tin từ cấp trên sẽ có người của không quân Mĩ sang thăm cho nên khi nhìn thấy máy bay quân dụng của bọn họ bay đến thì phía Peru không những không nói gì mà còn cử người ra đón tiếp.

Chỉ có điều, một biến cố phát sinh ngoài dự đoán ngay khi bọn họ đến nơi khiến cho Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ không kịp trở tay.

- ---


Hi các tình yêu của Hạc Giấy!

Hai chương sương sương cho đầu tuần vui vẻ nè. Đọc nhiều quá cũng đau mắt lắm đó nên mình đọc nhiêu đây thôi ha. Rồi rạng sáng thứ tư sẽ có tiếp nha.

Chúc các bạn đầu tháng may mắn nè. Đừng quên tích phiếu và bầu truyện cho những bộ truyện của Hạc Giấy nhé!

Cám ơn các bạn rất nhiều nè!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận