Chị Vợ, Anh Yêu Em

Lưu Uyển Linh rũ mắt, cùng Lâm Thanh bước chân ra khỏi phòng. Anh lái xe đưa cô lượn lờ một vòng thành phố hoa lệ rồi dừng lại bên bờ sông.

Nhìn thấy tâm trạng Lưu Uyển Linh vẫn không khởi sắc, Lâm Thanh nhẹ giọng quan tâm: “Tâm trạng vẫn chưa tốt lên sao?”

Lưu Uyển Linh không đáp lại, có vẻ như cô đang theo đuổi suy nghĩ gì đó của riêng mình. Lâm Thanh lại lần nữa hỏi: “ Giờ cô muốn đi đâu nữa?”

Lưu Uyển Linh trầm mặc khẽ đáp: “Nơi nào cũng được, miễn không phải về nhà.”

Lâm Thanh chậc lưỡi nói: “Nhưng tôi muốn về nhà. Tôi buồn ngủ lắm rồi.”


Lưu Uyển Linh nghe Lâm Thanh nói vậy thì liền hoảng hốt giữ cánh tay anh lắc mạnh: “Lâm Thanh, cầu xin anh, đừng đưa tôi về nhà. Tôi không muốn đối diện với anh hai, cũng không muốn chấp nhận sự thật mẹ tôi không còn. Cầu xin anh. Tôi cầu xin anh.”

Lưu Uyển Linh nói như khóc khiến Lâm Thanh không biết phải làm sao. Anh gỡ tay cô ra, dúi vào tay cô mảnh khăn giấy rồi đưa ra quyết định: “Vậy thì về nhà tôi.”

Lưu Uyển Linh đang cầm khăn giấy lau nước mắt liền ngẩng lên hỏi lại: “Nhà anh sao? Có tiện lắm không?”

Lâm Thanh không trả lời nhiều cũng không nói nhiều, chỉ ngắn gọn nói ra mấy chữ: “Hoặc cô tự đón taxi.”

Lưu Uyển Linh nghe vậy liền đồng ý ngay: “Được rồi.”

Chiếc xe mui trần băng băng từ bờ sông lộng gió đi theo con đường lớn tiến về phía ngoại vi thành phố rồi đỗ trước cửa một căn biệt thự không quá lớn nhưng hiện đại và đẹp đẽ. Trong vài giây, cánh cổng lớn tự động mở ra. Lâm Thanh cho xe đi một đường xuống tầng hầm rồi mở cửa xe cho Lưu Uyển Linh bước ra.

Cô theo anh đi từ lối hầm để xe lên phòng khách rộng rãi sang trọng với sàn lát đá hoa cương bóng loáng và cầu thang lát gỗ cao cấp. Lưu Uyển Linh nhìn qua một lượt, phút chốc bất ngờ, kêu lên: “Nhà anh thật đẹp, lại ngăn nắp sạch sẽ nữa.”


Lâm Thanh tiến lại phía tủ giày, vừa thay giày vừa nói: “Mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, làm xong thì họ ra về. Tôi không nuôi giúp việc ở lại cho nên bình thường buổi tối ở đây chỉ có mình tôi thôi. Cô muốn ở lại bao lâu thì ở.”

Lưu Uyển Linh tròn mắt nhìn Lâm Thanh như không thể tin được cô có thể ở lại đây lâu dài cho nên liền hỏi lại: “Anh cho tôi ở lại đây sao?”

Lâm Thanh nhếch môi cười, cầm tới một đôi dép đi trong nhà đặt dưới chân cô rồi thong thả nói: “Tôi trước nay không nuôi người ở không. Những người rảnh rỗi như cô thường hay đi gây họa. Cho nên nếu cô muốn ở lại đây thì tôi sẽ cho người giúp việc nghỉ. Cô thay họ lau chùi dọn dẹp nhà cửa và cơm nước.”

Lưu Uyển Linh đứng như chờ trồng nhìn Lâm Thanh như không tin được vào tai mình. Cô đường đường là thiên kim tiểu thư mà hắn bắt cô lau chùi dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm nấu cháo. Thật đúng là xem thường cô mà.

Lâm Thanh nhìn biểu hiện trên gương mặt của Lưu Uyển Linh thì biết cô không cam tâm làm việc cho nên anh hỏi lại: “Cô nghe có hiểu không?”

Lưu Uyển Linh định cãi lại nhưng rồi không hiểu do ý thức được hoàn cảnh của mình không còn như xưa hay do không còn chốn dung thân mà cô đành cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”


Lâm Thanh bước về phía bếp, vừa đi vừa nói: “Tôi không thừa cơ ép người. Tôi trả lương cho công ty lau chùi bao nhiêu sẽ trả cho cô bấy nhiêu. Trừ vào tiền ăn ở thì cô sẽ nhận được khoản còn lại. Cô làm tốt sẽ được tiền thưởng còn làm hư hỏng đồ đạc trong nhà thì đền bù vào. Tôi biết cô có cổ phần của Đoàn Thị, Cao tổng cũng để lại tiền cho cô không ít tiền. Cho nên nếu cô nhắm bản thân mình đủ dư giả để bồi thường đồ đạc trong nhà này thì cứ việc phá hoại. Sau này đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước. Mọi thứ đối với tôi đều minh bạch rõ ràng.”

Từng lời chậm rãi tỉ mỉ của Lâm Thanh nói ra làm Lưu Uyển Linh hơi điếng người. Người đàn ông trước mặt cô thừa lạnh lùng đủ rõ ràng khiến cô phát run trước cái uy của anh ta. Lúc này trong đầu cô liền dấy lên suy nghĩ: “Anh ta không phải đàn ông sao? Không có chút ưu tiên nào đối với phụ nữ đẹp sao? Lâm Thanh, anh giỏi lắm. Tôi sẽ mở mắt lên nhìn coi anh có thể đối với tôi rõ ràng chi li như vậy được bao lâu?”

Lâm Thanh nói xong, quay lại nhìn Lưu Uyển Linh. Bất ngờ nắm bắt được tia cảm xúc không lương thiện trong mắt cô. Anh thằng thắn nói ngay khiến Lưu Uyển Linh rùng mình: “Hãy dẹp bỏ suy nghĩ dùng thân xác quyến rũ tôi đi. Nếu cô muốn bán thân thì mỗi lần như vậy tôi sẽ trả cho cô theo giá gái gọi cao cấp. Ngoài ra không có thêm ưu đãi nào nữa đâu.”

Bất ngờ bị vạch trúng âm mưu, Lưu Uyển Linh vừa thẹn vừa giận, cô cắn môi lườm Lâm Thanh kêu lên được một chữ: “ Anh...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận