Dương Nhật Hạ nghe xong, không nghĩ nữa.
Nếu Hứa Âu Thần có thể dồn ép cô đến đường này, hà cớ gì không thể dồn ép cô gái khác? Mẫu người cố chấp như anh ta làm vậy cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng không chung thuỷ là không chung thuỷ, không còn gì để giải thích.
Ăn trưa xong, cô quyết định về nhà.
Tại sao phải chờ hắn về chứ? Cô đâu phải vợ anh ta? Thêm một đêm là quá đủ đối với cô.
Dương Nhật Hạ mang cơ thể mệt mỏi ê ẩm về nhà, vừa mở cửa vào đã thấy Khả Vy đứng ở cửa chờ sẵn.
“Lại là anh ta à?” Khả Vy tiến đến, lo lắng nhìn Nhật Hạ.
Nhật Hạ vẫn chưa đủ can đảm để nói sự thật cho Khả Vy, cô biết rằng Khả Vy nghe xong sẽ rất sốc, không tin rằng cô có thể làm chuyện như vậy, đành miễn cưỡng gật đầu không nói thêm gì.
Bước thẳng vào phòng trèo lên giường ngủ.
Trương Khả Vy biết ý, biết bạn mình và tổng giám đốc có quan hệ mờ ám, nhưng cũng nhắm mắt làm ngơ.
Cô không muốn Nhật Hạ phải nghĩ nhiều nữa.
Nếu Hạ Hạ thực sự có thể nảy sinh tình cảm với anh ta, thì cô ấy có thể quên Hàn Vũ, cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa cô cũng không thể can thiệp, ai cũng đều có cuộc sống riêng nên cô cũng chỉ có thể ở bên an ủi và làm chỗ dựa vững chắc cho Nhật Hạ.
Về phần Tu Kiệt, anh cũng không nói với cô, cô cũng không tiện kể, nên cứ để nó trôi qua vậy..
Khả Vy lúc này bước vào, tựa vào cửa nhỏ giọng nói:
“Cậu đừng nói là cậu không biết một tuần nữa là Tết nhé?”
Dương Nhật Hạ vừa chợp mắt, vội vàng ngồi dậy, mắt mở to nhìn Khả Vy chằm chằm, bất ngờ.
“Nhanh vậy sao?”
Khả Vy thở dài, bụm miệng cười.
“Sinh nhật Hạ Nhi là bảy tháng một, cách đây gần một tháng rồi.
Dạo này bận bịu quá à?”
Nhật Hạ thở dài, có quá nhiều chuyện xảy ra đến nỗi cô không còn tâm trí quan tâm đến ngày tháng, đến nỗi đến ngày lễ quan trọng nhất năm cũng quên béng mất.
“Mẹ Tư Duệ muốn mình và cậu đưa Hạ Nhi về ăn Tết.
Năm nay ba mẹ mình cũng không về, về nhà Tư Duệ hưởng thụ chút không khí gia đình ấm áp cũng không tồi.
Mình cũng bắt đầu nhớ cô chú rồi.”
“Vậy thì vui quá, Hạ Nhi cũng bảo nhớ ông bà suốt.
Nhưng năm nay cậu về ăn Tết với gia đình Tu Kiệt mà?”
Nhật Hạ lúc này mới nhớ ra bạn mình là cô gái sắp có chồng.
Chuyện dọn nhà cũng bị trì hoãn mãi.
Vì quá nhiều chuyện xảy ra nên Khả Vy chưa đồng ý cho cô rời đi, muốn khi nào mọi chuyện trở lại nhịp sống bình thường thì mới được rời đi, không muốn cô ra ngoài lại một mình chịu khổ.
“Năm nay mình chưa lấy chồng, phải tranh thủ ăn Tết với các cậu nốt chứ! Năm sau mình qua nhà họ cậu cũng không được gặp mình đâu nhé!” Khả Vy làm mặc nũng nịu, chống nạnh nhìn Nhật Hạ.
Hai cô gái cười khúc khích, làm tâm trạng Nhật Hạ thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm thấy nặng nề nữa.
Tối đó, Hứa Âu Thần lại gọi điện cho cô.
Nhưng lần này không phải bắt ép, doạ nạt mà là hỏi cô đã ổn chưa.
Anh ta cũng biết sức khỏe cô không được tốt sao? Nhiều lúc anh ta tỏ ra dịu dàng khiến cô không khỏi so sánh Hứa Âu Thần cầm thú trên giường và Hứa Âu Thần ôn nhu mẫu hình lý tưởng của phụ nữ.
Dương Nhật Hạ chỉ trả lời qua loa rồi tắt điện thoại không muốn nói chuyện với anh ta, rồi cùng Hạ Nhi đi ngủ.
Sáng hôm sau cô đến công ty sớm, ngồi vào chỗ thường ngày làm việc.
Cô không muốn đụng mặt anh ta, không thể biết anh ta có thể làm ra chuyện điên rồ gì tiếp theo.
Nhưng cuối cùng Hứa Âu Thần lại gọi cô vào nói chuyện.
Nhật Hạ lại cảm nhận được sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, toàn thân lại bắt đầu run rẩy lạnh toát.
Quả nhiên vừa nhìn thấy cô, anh ta chỉ tay vào chiếc bàn làm việc nhỏ nhắn mới được kê trong góc phòng anh ta, yêu cầu cô dọn dẹp đồ đạc chuyển vào chỗ đó ngồi.
Anh ta không thể bớt kì dị được à?
Dương Nhật Hạ nhìn anh ta bằng đôi mắt kì dị, nhưng cuối cùng bị đáp lại bằng đôi mắt sâu hút đáng sợ đang nhìn cô chằm chằm của anh ta, cô liền không dám trái lời.
Nhật Hạ ngoan ngoãn dọn dẹp đồ đạc, ngay ngắn ngồi trong góc phòng của anh ta.
Căn phòng này rất lớn, thêm cô thì cũng không ảnh hưởng đến bố cục hoàn mỹ của nó.
Hơn nữa căn phòng lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa oải hương thư giãn đầu óc rất dễ chịu.
Nhưng điều đáng sợ là mỗi khi ngẩng đầu lên dù là vô tình cô cũng bắt gặp đôi mắt lãnh đạm cùng gương mặt tuyệt đẹp, những ngón tay thon dài hoàn mỹ đang nhanh nhẹn lướt trên bàn phím của anh ta.
Khung cảnh anh ta làm việc cũng khá quyến rũ.
Trong khi đối với cô hiện tại, anh ta là người cô muốn né tránh nhất.
Chất giọng trầm nam tính của anh ta cũng có thể nghe thấy rất rõ, khiến cô không thể không nghe thấy, thỉnh thoảng lại run lên.
Không biết do sợ hay muốn trốn tránh anh ta, mỗi lần nhìn hay tiếp xúc cô đều không tránh khỏi bất an, lo sợ, hơn nữa là căm ghét thù hận.
Hứa Âu Thần lại rất ưng ý cách bài trí này, gợi lại cho anh những kí ức khi cả hai còn nhỏ, Hạ Hạ đáng yêu luôn ngồi cạnh chờ anh làm bài xong rồi cùng đi chơi.
Dương Nhật Hạ mặc kệ anh ta, tập trung giải quyết những công việc tồn đọng của mình.
Bỗng nhiên anh ta lên tiếng, xé tan bầu không khí im lặng.
“Ngày mai cùng tôi đi công tác một tuần.”
Nhật Hạ ngẩng lên, bất ngờ nhìn anh ta.
Một tuần thì không phải ngày ba mươi mới xong việc à? Không phải ngày mai là nhân viên được nghỉ rồi sao..
Nhật Hạ muốn phản kháng, nhưng nhìn thái độ anh ta rồi lại thôi.
Nếu đến ngày lễ quan trọng mà vẫn đi công tác thì chắc hẳn chuyến công tác lần này rất quan trọng, nếu không người tôn trọng thời gian như anh ta sẽ không sắp xếp gấp như vậy.
Dù căm ghét với những điều anh ta làm với mình, nhưng phải rõ ràng giữa mọi việc không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng.
“Đúng ngày ba mươi tôi sẽ đưa cô về tận nhà.
Nếu không cần tôi đã không mang cô theo.”
Hứa Âu Thần nhìn thái độ bất ngờ của cô, lên tiếng giải thích.
Quả nhiên là có lí do quan trọng, Nhật Hạ đành ậm ừ, dù căm ghét anh ta, nhưng cô vẫn là nhân viên, vẫn nhận mức lương trên trời anh ta phát hàng tháng, không thể chối cãi rằng cô cũng nên hoàn thành tốt bổn phận của mình.
Đến khi Nhật Hạ thu dọn đồ chuẩn bị ra về, lại thấy chuông điện thoại của Hứa Âu Thần reo ba bốn lần nhưng anh ta vẫn không chịu nhấc máy.
Cô đoán chắc người gọi là vị hôn thê nên Hứa Âu Thần mới phản ứng như vậy.
Anh ta đưa tay ra tắt chuông, tiếp tục làm việc.
Nhưng chỉ một phút sau, anh ta khẽ liếc màn hình điện thoại rồi thấy một dãy số, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại rồi nhấc máy.
“Sau Tết cháu sẽ sắp xếp về một chuyến nói chuyện rõ ràng với ông.”
....
“Vâng, cháu hiểu rồi.”
....
“Việc cưới Kỳ Âm, cháu vẫn sẽ không làm.”
....
“Cháu đã trưởng thành, có thể tự quyết định cuộc đời mình.”
Nhật Hạ khẽ thấy Hứa Âu Thần cao giọng, tức giận, nhưng có lẽ lần này lại là gọi điện giục kết hôn.
Sau bao nhiêu lần, Nhật Hạ càng cảm thấy Hứa Âu Thần căm ghét việc kết hôn và nghi ngờ chuyện tình đẹp như mơ giữa anh ta và vị hôn thê hoàn hảo.
“Ông bớt giận, cháu sẽ nói chuyện rõ ràng với ông sau, ông nghỉ ngơi nhé.”
Hứa Âu Thần nghe điện thoại xong thì tắt máy, thở dài đưa những ngón tay thon dài lên luồn vào tóc, bất lực.
Ông nội bị bệnh tim, anh không thể để ông quá kích động nên đều phải vừa tranh luận vừa thoả hiệp nhưng vẫn không thể nào thực hiện điều ông muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...