Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em

Yêu em, nằm ngoài dự liệu của anh

Ngay cả bản thân anh cũng không biết rốt cuộc là từ khi nào anh lại có
cảm giác lo được lo mất khi đối diện với tình cảm này, sợ cô không đủ
yêu anh, thậm chí là không hề yêu anh.

*

Ngủ một giấc
trên giường, sáng hôm sau thức dậy, eo đau, chân mỏi. Có thể là sẽ không thử địa điểm mới gì gì đó nữa, ngoan ngoãn ở nơi truyền thống vẫn là
tốt nhất.

Từ sau khi được ông Hạ Hồng Viễn đề bạt lại, cô không còn cái may mắn là ngủ lười nữa. Cơ thể cho dù mỏi nhừ đau nhức thì
cũng phải cắn răng bò dậy. Thiệu Minh Trạch thấy Nhiễm Nhiễm như vậy thì nhếch khóe môi, bảo cô nên chịu khó tập thể dục, rèn luyện sức khỏe.

Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái, đứng dậy đi vào nhà tắm. Chưa được bao
lâu thì cô đã thất thanh gọi tên anh. Thiệu Minh Trạch buông tờ báo
xuống và đi đến, thấy cô vừa cởi váy ngủ vừa nghiêng người soi gương
nhìn sau lưng mình, giọng đầy bực tức:

- Thiệu Minh Trạch, anh xem việc tốt anh làm này! Lưng em bị tím cả mảng lớn rồi.

Thiệu Minh Trạch nhìn qua, đúng là lưng cô bị tím cả mảng lớn, da cô
lại trắng ngần nên vết tím càng rõ. Anh không khỏi có chút hối hận trong lòng, đưa tay khẽ xoa, nói với giọng áy náy:

- Hay là hôm nay em đừng đi làm nữa. Để anh ra ngoài mua thuốc về bôi cho em.

Nhiễm Nhiễm hậm hực gạt tay anh ra, mặc đồ vào rồi bực tức nói:

- Hôm nay, công ty có cuộc họp buổi sáng. Sao em có thể nghỉ được chứ? Thôi đi, để tối về rồi nói.

Thiệu Minh Trạch càng cảm thấy áy náy, cố sức dỗ dành Nhiễm Nhiễm ăn
sáng, sau đó lái xe đưa cô đi làm. Tình cờ anh gặp ông Hạ Hồng Viễn ngay bên ngoài tòa nhà của tập đoàn.

Không biết ông Hạ Hồng Viễn đã dùng thủ đoạn gì với bà Bành Tinh mà có thể nhanh chóng làm xong thủ
tục ly hôn. Sắc mặt ông khá hơn trước rất nhiều. Thấy Thiệu Minh Trạch
lái xe đưa Nhiễm Nhiễm đi làm, ông cố ý sầm mặt xuống, trách mắng con
gái:

- Con còn bắt Minh Trạch đưa đi làm à? Con biết là đoạn đường
này hay tắc mà. Cậu ấy còn phải về công ty nữa chứ. Cũng may mà Minh
Trạch dễ tính nên mới chiều được mấy thói xấu này của con.

Nhiễm Nhiễm không ngờ vừa đến nơi đã bị ông giáo huấn, lại còn giáo huấn ngay trước mặt mọi người nữa. Cô nhất thời không vui, đang định cãi trả vài câu thì Thiệu Minh Trạch đã vội bước lên ngăn lại:

- Chú Hạ, là cháu có việc đi qua đây, tiện thể đưa Nhiễm Nhiễm đi thôi.

- Ồ! Ra là thế. – Ông Hạ Hồng Viễn lại nghiêm mặt nhìn Nhiễm Nhiễm, nói với Thiệu Minh Trạch: - Nhiễm Nhiễm còn trẻ con lắm. Cháu đừng chiều
chuộng nó quá!

Thiệu Minh Trạch mỉm cười nói:

- Nhiễm Nhiễm rất tốt!

Ông Hạ Hồng Viễn hài lòng gật đầu, cười nói:

- Cháu làm dự án Thịnh Cảnh rất tốt. Dạo này chú nghe không ít người khen ngợi đâu. Đúng là tuổi trẻ đầu óc nhanh nhạy.

Thiệu Minh Trạch nghe chỉ mỉm cười đúng mực.

Thịnh Cảnh là dự án đầu tiên Thiệu Minh Trạch làm sau khi tiếp quản
mảng bất động sản của Thiệu Thị. Mảnh đất đó ở vùng hơi hẻo lánh, cách
thành phố khá xa, cũng chẳng gần khu ngập nước ngoại ô phía nam, kẹp
giữa trung tâm thành phố và công viên ngập nước. Ưu thế duy nhất của nó
là gần đó có con sông lớn, nhưng cũng cách bờ sông tới vài cây số.

Vì những lý do trên, rất nhiều người không thích mảnh đất đó. Nào ngờ
Thiệu Minh Trạch đã có hướng làm khác, anh đã đầu tư không ít công sức
và tiền bạc để sửa sang lại môi trường nơi đây, chẳng những đào một con
kênh vòng quanh Thịnh Cảnh, mà ở ngay bên trong Thịnh Cảnh cũng được đầu tư quy hoạch thành mấy đường sông uốn lượn.

Người có tiền rất
cầu kỳ chuyện phong thủy tài vận, mà đối với chuyện phong thủy thì điều
đầu tiên không thể thiếu là “thủy”. Sau khi được Thiệu Minh Trạch quy
hoạch lại, khu đất đó không chỉ có phong cảnh đẹp mà cả phong thủy cũng
rất hài hòa. Thế là mảnh đất mà ban đầu chẳng ai thèm ngó ngàng đến bỗng trở thành khu đất giá cao thu hút khách thập phương.

Vùng đất hẻo
lánh ư? Không sao, chỉ cần giao thông thuận tiện là được. Những người
mua nhà, ai mà chẳng có vài chiếc ô tô chứ. Giá cao ư? Lại chẳng phải
vấn đề gì to tát. Cứ như vậy, khu đất Thịnh Cảnh vẫn chưa rao bán nhưng
người muốn mua đã ùn ùn kéo đến.

Ông Hạ Hồng Viễn thấy vậy vừa
tức vừa phục. Hồng Viễn cũng có mấy tòa nhà rao bán, tuy tình hình cũng
khả quan nhưng còn xa mới có được cái cảnh “chưa rao bán mà đã sốt sình
sịch” như khu đất Thịnh Cảnh của Thiệu Minh Trạch.

Buổi sáng có cuộc họp trực tuyến của tập đoàn, kéo dài đến tận trưa mới kết thúc. Sau đó, ông Hạ Hồng Viễn lại giữ mấy người của bộ phận Tài vụ lại họp tiếp.

Trước mắt, vì dự án ngoại ô phía nam chưa được phê duyệt nên khoản tiền vốn của ngân hàng gặp rắc rối, hơn nữa mấy tòa vẫn chưa bán được, việc
quay vòng tiền vốn bị ảnh hường, thế nên tiền vốn của tổng công ty hiện
nay có phần eo hẹp. Phó tổng giám đốc bộ phận Tài vụ nhìn ông Hạ Hồng
Viễn định nói gì đó nhưng lại thôi.

Ông Hạ Hồng Viễn nói:

- Có chuyện gì thì cứ nói.

Vị phó tổng giám đốc đó ngần ngừ giây lát rồi nói:

- Tổng giám đốc Hạ, công ty có hai khoản tín dụng sắp đến hạn. Nếu
khoản tín dụng bên giám đốc ngân hàng Lý không suôn sẻ thì e là tiền vốn của công ty...

Ông ta còn chưa hết câu, ông Hạ Hồng Viễn đã gật đầu nói:

- Việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam đã có tiến triển, đang làm thủ
tục. Tôi sẽ đích thân đến gặp giám đốc ngân hàng Lý, vấn đề tín dụng
không phải là chuyện gì lớn lắm. Chí ít, tình hình tiêu thụ mấy tòa cao
ốc bây giờ cũng khá, việc quay vòng tiền vốn sẽ không thành vấn đề.

Ông Hạ Hồng Viễn nhìn vấn đề luôn khá tích cực, việc khó nhất là phê
duyệt dự án đã có tiến triển, việc tiêu thụ mấy tòa cao ốc khác cũng
không tồi, thế nên chuyện eo hẹp tiền vốn trước mắt không phải là không
thể giải quyết. Vì vậy, ông cũng không quá lo lắng chuyện này, chỉ nghĩ
rằng cứ tuần tự theo từng bước mà làm là được.

Nhưng làm thì
làm, ông vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Khoản tín dụng chỗ Giám đốc Lý
không được chấp nhận. Chuyện này nằm ngoài dự liệu của ông. Ông và Giám
đốc Lý có thể coi là chỗ thân tình. Trước đây, với khoản tiền tín dụng
thế này chỉ cần nói chuyện vài câu là ổn, không ngờ người này lại trở
mặt như vậy.

Ông Hạ Hồng Viễn cũng có phần thiếu kiên nhẫn, ông tìm
đến chỗ Giám đốc Lý mấy lần. Có một lần ông căng thẳng quá. Giám đốc Lý
đành nói:

- Anh Hạ, chúng ta là bạn bè bao năm nay. Tôi cũng
rất tin tưởng anh. Không phải tôi không muốn cho anh vay nhưng cấp trên
không chịu phê duyệt khoản tiền này. Tôi cũng là bất đắc dĩ thôi.

Ông Hạ Hồng Viễn nghe mà vô cùng ngạc nhiên. Nhiễm Nhiễm đã nhắc nhở ông chuyện này, xem ra thật sự đang có người giở trò, cố ý gây khó dễ cho
ông. Ông quay về gọi Nhiễm Nhiễm tới văn phòng, nói lại với cô chuyện
này. Nhiễm Nhiễm trầm ngâm giây lát rồi hỏi:

- Bố, rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho Hồng Viễn vậy?


Số người mà trước đây ông Hạ Hồng Viễn đắc tội nhiều vô số, cũng chẳng
thể tìm ra một người có khả năng và thủ đoạn làm việc này. Ông không thể không nghi ngờ Thiệu Vân Bình, bác cả của Thiệu Minh Trạch đã ngấm ngầm ra tay. Ngẫm nghĩ một lát, ông nói:

- Con về bàn với Minh
Trạch bảo cậu ấy nghĩ cách nhắc chuyện này với ông nội xem thái độ của
ông ấy thế nào. Hai nhà Thiệu – Hạ sắp kết thông gia, nhà chúng ta gặp
rắc rối thì nhà họ cũng chẳng có lợi lộc gì.

Nhiễm Nhiễm gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì thư ký thông báo có hai viên cảnh sát muốn tìm ông Hạ Hồng Viễn. Ông Hạ Hồng Viễn nhíu mày, mặt có vẻ lo lắng
nhưng vẫn mời hai viên cảnh sát vào, sau đó sai thư ký đi in tài liệu,
bảo Nhiễm Nhiễm đi pha trà.

Không biết tại sao, Nhiễm Nhiễm
bỗng nghĩ đến chuyện mà bà Bành Tinh đã làm, trong lòng không khỏi lo
lắng. Khi cô bê khay trà vào thì quả nhiên nghe một trong hai viên cảnh
sát nói về vụ án lái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy đó.

- Người đi đường nói xe gây tai nạn là chiếc BMW màu bạc. Theo chúng tôi được biết thì
vợ ông có lái một chiếc xe như vậy. Sau khi tai nạn xảy ra, có người đã
bán đoạn băng đó với giá cao. Không biết Tổng giám đốc Hạ có biết chuyện này không?

Sắc mặt ông Hạ Hồng Viễn vô cùng kinh hãi:

- Các anh nghi ngờ Bành Tinh đâm xe vào Tiểu Miêu sao? Không thể nào!

Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn ông Hạ Hồng Viễn với ánh mắt sắc bén, không
khỏi cảm phục tài diễn xuất của ông. Rõ ràng ông biết người là do bà
Bành Tinh đâm, thế mà lúc này có thể làm ra bộ mặt kinh ngạc đến thất
sắc như vậy. Nhiễm Nhiễm không dám ở lại lâu, đặt những cốc trà xuống
rồi đi ra ngoài. Khi vừa quay người ra đến cửa, cô nghe viên cảnh sát
kia lại hỏi ông Hạ Hồng Viễn.

- Tổng giám đốc Hạ, xin hỏi trong khoảng thời gian từ tám đến chín giờ tối ngày Hai mươi ba tháng Hai, ông ở đâu?

Ngày Hai mươi ba tháng Hai? Nhiễm Nhiễm bỗng rùng mình, chẳng phải là
tối hôm đó Thiệu Minh Trạch kéo cô đến công viên Đại học A sao? Cô mở
điện thoại ra xem những bức ảnh chụp tối hôm đó để xem lại ngày chụp.
Thời gian họ đến Đại học A khoảng tám rưỡi, hai người ở trong xe nói
chuyện vài câu, sau đó cô ra ngoài một vòng. Tính như vậy, khi cô gặp bà Bành Tinh thì chưa chắc đến chín giờ.

Địa điểm tai nạn là con phố
nhỏ nơi người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn sống, ở phía đông bắc
thành phố Tây Bình, còn Đại học A lại ở phía tây. Lẽ nào bà Bành Tinh
đâm người xong lại lái xe chạy qua nửa thành phố để đến gặp người tình
sao? Tâm lý của bà ấy tốt đến vậy ư?

Khi trở về nhà, Nhiễm Nhiễm vẫn nghĩ về chuyện này, cô không kìm được hỏi Thiệu Minh Trạch:

- Anh nói xem liệu có ai giết người xong mà vẫn còn tâm trạng đi nói chuyện yêu đương không?

Thiệu Minh Trạch hỏi cô:

- Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện kỳ quái như vậy?

Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói:

- Em xem tivi thấy thế. Nói rằng một kẻ giết người, sau đó lập tức lái xe chạy đến một nơi khác lén lút hẹn hò với người tình.

Thiệu Minh Trạch khẽ chau mày:

- Vậy thì người đó quá biến thái rồi.

Nhiễm Nhiễm không hỏi tiếp vấn đề này nữa. Cô nói với Thiệu Minh Trạch
về chuyện khoản tín dụng của Hồng Viễn. Thiệu Minh Trạch trầm tư giây
lát rồi đáp:

- Được rồi. Mai anh sẽ đến gặp ông nội. Nhưng anh cảm
thấy dù là bác Thiệu Vân Bình làm chuyện này thì ông ấy cũng chẳng để
lại dấu vết gì đâu. Chuyện tín dụng không thể kéo dài, nếu không được
thì thử liên hệ với mấy ngân hàng nữa xem sao.

- Em đã chạy đến các ngân hàng khác rồi – Nhiễm Nhiễm ngả người trên ghế sofa than thở: - Cả ngày lo mấy chuyện này mệt quá đi mất! Ngoài chuyện tiền nong còn
phải phòng người này phòng người kia. Phiền chết đi được.

Thiệu Minh Trạch không nhịn được phì cười, đặt tờ báo trên tay xuống, đưa tay vuốt tóc cô, mỉm cười nói:

- Vậy thì thôi việc đi. Chúng ta kết hôn, anh sẽ nuôi em.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh một lát rồi gật đầu:

- Được thôi.

Nhiễm Nhiễm nói rồi ôm laptop, xem váy cưới của mấy tiệm. Thiệu Minh
Trạch cũng lại xem. Anh không ưng mấy mẫu váy cưới cô chọn, cuối cùng
nói:

- Đừng xem ở đây nữa. Hôm khác anh đưa em đi xem. Tốt nhất là đặt nhà thiết kế, thiết kế riêng một chiếc theo dáng người em.

Nhiễm Nhiễm vẫn ôm laptop, quay đầu lại hỏi anh:

- Anh đã nghĩ ra mình sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu chưa?

Thiệu Minh Trạch hỏi cô:

- Sao? Em muốn đến nơi nào?

Mặt Nhiễm Nhiễm lộ vẻ phấn chấn, cô chạy ra giá sách lấy một cuốn album nhỏ, mở ra rồi chỉ cho Thiệu Minh Trạch xem:

- Chúng ta đi Quảng Tây nhé. Tìm một thôn có sơn thủy hữu tình rồi nghỉ ngơi ở đấy.

Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ. Anh cúi xuống xem mấy bức ảnh đó, đều là
ảnh chụp phong cảnh, kỹ thuật chụp không khá lắm nhưng phong cảnh thật
sự rất đẹp. Anh bất giác động lòng, lấy ảnh ra khỏi cuốn album ngắm kỹ
rồi hỏi cô:

- Em tự chụp à?

Nhiễm Nhiễm lắc đầu:

- Không, trước đây có một người bạn gửi cho em, nói đó là quê hương của
mình. Khi đó, em rất muốn đến nhưng tiếc là không có cơ hội. Sau này
những khi tâm trạng sa sút, em đều muốn một mình đến đó, dựng ngôi nhà
bên hồ rồi trồng rau nuôi gà để sống qua ngày.

Thiệu Minh Trạch nghe mà phì cười. Anh vô tình nhìn thấy dòng chữ viết thời gian sau bức ảnh, nét bút khá rắn rỏi, anh bất giác nhướng mày:

- Nét chữ của bạn nam à?

- Nghe nói thế, nhưng em cũng không chắc lắm. – Nhiễm Nhiễm nhăn mũi,
cũng nhìn nét chữ đó rồi cười nói: - Vì hồi ấy em dùng giới tính giả nên không biết người ta có thế không?

Đó là người bạn cô quen từ
thời trung học. Cô đăng tin tìm bạn trên Tạp chí Thiếu niên, dùng tên
“Hạ Nhiễm” và ghi rõ giới tính là nam. Khi ấy cô và bạn học đánh cược
xem liệu có bạn nam nào gửi thư đến cho cô không. Kết quả là, thật sự có nam sinh đại học tên là Vu Văn Kỳ gửi thư đến cho cô.

Khi hai người viết thư qua lại, Vu Văn Kỳ đang ở Đại học B. Nhiễm Nhiễm còn định lén
đến trường xem anh ta thế nào nhưng chưa thực hiện được việc đó thì cô
đã quen Lâm Hướng An. Sau đó, cô chẳng có hứng thú gì với các nam sinh
khác. Sau đó nữa, hai người cũng dần dần cắt đứt liên lạc.

Nhiễm Nhiễm bỗng xốn xang trong lòng, nghĩ không biết làm thế nào để tìm được người bạn ấy.

Vì chuyện này, cô đã từng đến Đại học B một chuyến, tìm tới văn phòng
của ngành Kiến trúc nhờ họ tìm giúp người có tên là Vu Văn Kỳ. Thầy cô
nghe Nhiễm Nhiễm nói tìm người bạn mất liên lạc trước đây thì nhiệt tình giúp đỡ và thật sự đã tìm được một nam sinh bình thường, tướng mạo

không có gì nổi bật. Nhiễm Nhiễm còn chưa biết nên làm gì, thầy giáo đó
đã có chút thất vọng, nói:

- Sau khi tốt nghiệp, học sinh này đã ra nước ngoài, không để lại điện thoại liên lạc.

Nhiễm Nhiễm gật đầu, lại hỏi:

- Liệu có thể tìm cách liên lạc với anh ấy không ạ?

Thầy giáo đó không ngờ Nhiễm Nhiễm xem ảnh xong mà vẫn cố chấp như vậy, lòng nhiệt tình lại dâng cao. Thầy thầm nghĩ rồi nói:

- Tôi có thể giúp em tra tư liệu lớp cậu ấy xem có thể liên lạc với bạn học của cậu ấy không. Chưa biết chừng họ lại liên lạc được với cậu ấy.

Thầy giáo đó tìm hồ sơ lớp Vu Văn Kỳ, một bức ảnh tốt nghiệp rơi ra.
Nhiễm Nhiễm tiện tay nhặt lên xem thì sững người. Cô quay đầu lại hỏi
thầy giáo đang đứng bên:

- Thầy có thể giúp tra xem lớp học có ai tên là Trần Lạc không?

Thầy giáo gật đầu, tra danh sách lớp rồi mỉm cười nói:

- Đúng là có người này. Sao vậy? Em quen cậu ta à?

Nhiễm Nhiễm nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi của thầy giáo thế
nào? Đầu óc cô bỗng rối bời, dường như rất nhiều chuyện nghĩ không thông trước đây bỗng lóe lên manh mối, nối kết với nhau một cách hỗn độn. Khi cô thật sự bình tĩnh lại thì những manh mối ấy lại biến mất.

Cô rời khỏi trường, vừa ra cổng, cô gọi điện cho Trần Lạc, hỏi anh ta:

- Trong những bạn học đại học của anh, có người nào tên là Vu Văn Kỳ không?

Đầu bên kia im lặng rất lâu, khi cô định bỏ cuộc thì giọng nói bình tĩnh của Trần Lạc vang lên:

- Có. Em quen cậu ta à?

- Vâng. – Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát rồi lại hỏi: - Anh có biết cách liên lạc với anh ấy không?

Trần Lạc trầm giọng nói:

- Không. Khi ấy cũng không thân thiết lắm, sau này thì không hề liên lạc.

- Ồ! Vậy à! – Cô có vẻ thất vọng nhưng giọng vẫn khô khốc, chẳng hề có chút sắc thái tình cảm nào.

Trần Lạc không nói gì, im lặng, không hề hỏi tại sao bỗng nhiên Nhiễm Nhiễm lại muốn tìm Vu Văn Kỳ.

Nhiễm Nhiễm cũng im lặng đợi rất lâu, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Làm phiền anh rồi”.

Sau khi cúp điện thoại, một mình cô lặng lẽ ngồi bên ngoài trường,
ngẩng đầu nhìn quảng trường nhỏ đối diện bên kia đường. Cô chỉ nhớ Tô
Mạch học ở Đại học B mà quên mất Trần Lạc cũng tốt nghiệp ở đó. Thậm
chí, hồi cô còn học trung học thì anh ta đã là sinh viên Đại học B và
còn là bạn học của Vu Văn Kỳ.

Trần Lạc cũng là người Quảng Tây. Ngay từ đầu, cô cảm thấy anh ta rất quen. Anh ta hiểu khá rõ tính cách của
cô. Anh ta biết tất cả thói quen ăn uống của cô, thậm chí rõ cả việc cô
thích đồ ăn vặt gì... Nhiễm Nhiễm bỗng tự nhủ:

- Dừng lại. – Cô nghĩ không nên tiếp tục truy cứu chuyện này nữa. Nếu cố truy đến cùng
thì kết quả rất có thể là khiến hai người sau này gặp nhau càng thêm khó xử.

Thiệu Minh Trạch lái xe đón Nhiễm Nhiễm đến nhà họ Thiệu dùng bữa, thấy sắc mặt cô có vẻ buồn buồn, anh liền hỏi:

- Sao vậy? Không tìm được cách liên lạc với người bạn đó hả?

- Tìm được rồi. – Nhiễm Nhiễm trả lời, thở dài một hơi, giọng mệt mỏi: - Chỉ là trông hơi bị... khó coi một chút.

Thiệu Minh Trạch sững người, sau đó không nhịn được phì cười, đưa tay xoa đầu cô:

- Thất vọng hả?

Nhiễm Nhiễm hơi nghiêng đầu, khẽ oán trách:

- Anh làm rối tóc em rồi.

Tóc cô rất đẹp, mềm mại mượt mà, ngăn ngắn, che kín tai, cảm giác khi
chạm vào còn thích hơn cả chạm vào chiếc áo lông thú đắt tiền. Anh luôn
không kìm nén được chỉ muốn đưa tay ra xoa đầu cô. Nhiễm Nhiễm hầu như
không để ý nhưng thi thoảng cũng thấy phiền, cô vừa tránh tay anh vừa
hét toáng lên:

- Thiệu Minh Trạch, anh đừng có xoa đầu em như vậy. Em không phải là thú cưng của anh đâu!

Thiệu Minh Trạch không kìm được suy nghĩ, nếu em thực sự là thú cưng
của anh thì tốt biết mấy. Nương tựa vào anh, trung thành với anh, để anh không cần phải lo em sẽ rời xa hay biến mất. Ngay cả bản thân anh cũng
không biết rốt cuộc là từ khi nào anh lại có cảm giác lo được lo mất khi đối diện với tình cảm này, sợ cô không đủ yêu anh, thậm chí là không hề yêu anh.

Khi hai người đến nhà họ Thiệu, mọi người đã tề tựu đông
đủ. Mấy cô con dâu, cháu dâu đang nói chuyện với bà nội. Nhiễm Nhiễm
theo sau Thiệu Minh Trạch bước vào cửa, mẹ anh mỉm cười vẫy cô:

- Nhiễm Nhiễm, mau lại đây. Chúng ta đang nói về con đấy.

Nhiễm Nhiễm mỉm cười, cùng Thiệu Minh Trạch bước đến trước mặt bà nội, vui vẻ chào:

- Bà nội!

Mẹ Thiệu Minh Trạch kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà nội rồi quay đầu bảo anh:

- Ông nội và bác cả đang ở thư phòng. Ông nội có dặn là nếu con tới thì vào đó gặp ông.

Thiệu Minh Trạch mỉm cười với Nhiễm Nhiễm rồi đi vào thư phòng.

Bà nội hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Thế nào rồi? Cháu đã đặt váy cưới chưa?

Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp trả lời thì mẹ Thiệu Minh Trạch ngồi bên cạnh đã cười nói:

- Nhiễm Nhiễm, chuyện váy cưới thì nên nhờ bà nội. Nhà bàn nội có cô cháu gái là nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng đấy.

Thực ra Nhiễm Nhiễm cũng không quá cầu kỳ chuyện váy cưới, cô vui vẻ nói:

- Vậy thì chuyện này cháu trông cậy cả ở bà nội. Khi nào có thời gian,
bà dẫn cháu đi xem và cho ý kiến giúp cháu nhé. Cháu hoa hết cả mắt rồi, chẳng biết nên mặc bộ váy cưới thế nào nữa.

Quả nhiên bà nội nghe vậy liền cao hứng, cười vui vẻ, vỗ mu bàn tay Nhiễm Nhiễm, nói:

- Không thành vấn đề, cứ để đó cho bà nội. Vóc dáng của cháu gần như bà hồi trẻ, không hợp với loại váy cưới rườm rà nhiều họa tiết, càng đơn
giản càng hợp.

Bác dâu cười nói:

- Mẹ là người biết ăn mặc
nhất. Con còn nhớ mẹ có bức ảnh chụp khi mặc xường xám. Đẹp ơi là đẹp!
Con đã lén đem đi may một bộ nhưng mặc vào lại chẳng hợp gì cả.

Thím ba lập tức tiếp lời:

- Chị dâu, chị đừng nhắc chuyện này nữa. Em cũng xem bức ảnh đó của mẹ
rồi, cũng thích lắm, về thuê người may mấy bộ. Em lén mặc ở nhà, ai ngờ
chồng em nhìn thấy cười sặc sụa, nói gì mà vóc dáng em như vậy mà cũng

đòi học người ta mặc xường xám, ba vòng gần như nhau chẳng khác nào làm
khó thợ may.

Mọi người nghe vậy đều cười, bà nội càng vui hơn.
Không khí đang vui vẻ thì Thiệu Minh Nguyên dẫn vợ bước vào, mỉm cười
chào hỏi mọi người rồi cố ý gật đầu chào Nhiễm Nhiễm, cười mà như không, hỏi cô:

- Nhiễm Nhiễm, Minh Trạch đâu?

Nhiễm Nhiễm mỉm
cười đứng dậy, lễ phép chào: - Anh cả, chị dâu. – Rồi mới từ tốn trả lời Thiệu Minh Nguyên: - Anh ấy đang ở thư phòng với ông nội và bác.

Phản ứng của cô như vậy khiến Thiệu Minh Nguyên không biết nói gì, đành
quay người đi đến thư phòng, để vợ mình ngồi nói chuyện với mọi người.
Một lát sau, chị giúp việc đến nói cơm đã dọn xong. Bà nội vừa sai người chạy lên lầu bảo mấy người ở thư phòng xuống ăn cơm, vừa bảo con dâu cả dìu mình vào phòng ăn.

Nhiễm Nhiễm không muốn tranh vị trí bên bà nội với mọi người nên cố ý đi chậm lại phía sau, nào ngờ Thang Như
Bảo – vợ Thiệu Minh Nguyên – thân thiện đến bên. Khác hẳn với chồng,
Thang Như Bảo là người phóng khoáng, dám nói dám làm. Nhiễm Nhiễm đã
tiếp xúc với người này mấy lần, không những không ghét mà con có vài
phần quý mến tính cách thẳng thắn của chị ta.

Chị ta kéo tay Nhiễm Nhiễm, cố ý đi chậm lại một chút, nhân lúc mọi người không chú ý khẽ hỏi:

- Chuyện Tô Mạch êm rồi chứ?

Nhiễm Nhiễm nhất thời không đoán được ý tứ trong câu hỏi của chị ấy, cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Thang Như Bảo lại cố hạ giọng, nói:

- Chị khuyên em đừng vì chút thể diện mà nhún nhường. Trước đây, chị đã gặp người đàn bà đó. Chẳng phải người tử tế gì đâu. Em nên cẩn thận với cô ta một chút. Đàn ông nhà họ Thiệu đều phong lưu lắm. Trước đây, chị
còn tưởng Thiệu Minh Trạch khác họ. Nào ngờ cậu ấy cũng ham vui như vậy.

Nhiễm Nhiễm bị câu nói trước đó của chị ta làm cho tò mò, không kìm được hỏi:

- Chị dâu cũng quen Tô Mạch sao?

Thang Như Bảo cười khẩy, sắc mặt lộ rõ vẻ khinh thường:

- Không chỉ quen thôi đâu. Năm đó, hai anh em họ vì người đàn bà này mà suýt nữa trở mặt với nhau. Thiệu Minh Trạch cũng vì cô ta mà rời bỏ
công ty của gia đình.

- Minh Trạch và anh cả suýt trở mặt với
nhau ư? – Đây là lần đầu tiên Nhiễm Nhiễm nghe chuyện này nên không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Ừ! Hồi đó, cô ta là thực tập sinh ở
chỗ Thiệu Minh Nguyên. Thiệu Minh Nguyên có tính dù là con muỗi cái bay ở bên anh ấy cũng phải dụ dỗ chứ nói gì đến gái đẹp. Khi ấy, bọn chị mới
kết hôn chưa lâu, còn non nớt, biết chuyện cũng không dám làm rùm beng
lên, chỉ âm thầm hẹn gặp người đàn bà đó. Kết quả là, không ngờ mới nói
được hai câu đã bị người ta chặn họng, chẳng thể nói được gì. Sau đó
cũng không biết tại sao cô ta lại qua lại với Thiệu Minh Trạch. Tình cảm giữa hai anh em họ vốn rất tốt, vì chuyện này mà rạn nứt.

Nhiễm Nhiễm chưa hề nghe nói đến chuyện này, càng không ngờ Thiệu Minh
Nguyên và Tô Mạch từng có quan hệ với nhau. Cô muốn hỏi thêm thì Thiệu
Minh Trạch và mọi người đã xuống lầu. Thang Như Bảo cũng vội im lặng, ra hiệu không nói nữa.

Đến tối về nhà, Nhiễm Nhiễm vẫn lăn tăn về
chuyện này. Thiệu Minh Trạch tắm xong đi ra, gọi cô mấy tiếng mà không
thấy cô có phản ứng gì, anh bèn đến bên cô ngồi xuống hỏi:

- Nghĩ gì mà thất thần thế?

Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới sực tỉnh, lấy khăn bông trên tay Thiệu Minh Trạch, ngồi quỳ để lau tóc cho anh:

- Không nghĩ gì cả. Chỉ cảm thấy mệt. Không có gì cả.

Thiệu Minh Trạch tưởng Nhiễm Nhiễm vẫn buồn phiền chuyện công ty, anh kéo cô vào lòng, ấn cằm lên vai cô, khẽ nói:

- Em đừng lo lắng nữa, có anh rồi. Về anh sẽ bàn với ông nội xem có thể lấy vốn của Thiệu Thị ra đầu tư vào dự án ngoại ô phía nam trước được
không. Một khi chuyện bên đó đi vào quỹ đạo thì em cũng dễ làm việc hơn.

Nhiễm Nhiễm nghe thế có chút mất tập trung, cô không có phản ứng gì, chỉ khẽ “vâng” một tiếng.

Thiệu Minh Trạch cảm thấy Nhiễm Nhiễm có vẻ không bình thường, liền nâng khuôn mặt cô lên nhìn kỹ rồi hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Nhiễm Nhiễm gạt tay anh ra, nói:

- Không biết tại sao, em cứ thấy lo lo như có chuyện gì không hay sắp xảy ra.

Thiệu Minh Trạch nghe lại không nhịn được phì cười:

- Anh cứ tưởng là đã xảy ra chuyện gì rồi. Hóa ra em đang nghĩ ngợi linh tinh.

Cánh tay vòng qua cổ anh bất giác siết chặt hơn, cô vùi mặt vào cổ anh, khẽ nói:

- Không phải là nghĩ ngợi linh tinh đâu. Trực giác của em luôn rất
chuẩn. Chuyện với Tô Mạch lần trước, em đã có linh cảm, sau đó thì
chuyện xảy ra thật.

Cô vừa dứt lời thì cảm thấy người Thiệu Minh Trạch cứng đờ ra. Lát sau, anh mới dần dần thả lỏng cơ thể rồi nói:

- Nhiễm Nhiễm, anh không thích em hoài nghi như vậy. Anh đã hứa với em là sẽ bớt gặp mặt Tô Mạch thì nhất định anh làm được.

Nhiễm Nhiễm biết chuyện này chỉ có thể dừng tại đây, tuyệt đối không được nói thêm gì nữa, liền ngẩng đầu lên nửa đùa nửa thật:

- Em xin lỗi. Minh Trạch, không phải là em không tin anh. Chỉ là... em sợ, sợ không biết khi nào anh bỗng nhiên bỏ đi.

Thiệu Minh Trạch im lặng nhìn Nhiễm Nhiễm rất lâu, mãi tới khi nhận ra
sự lo lắng nơi cô, anh mới cúi xuống thở dài, vén tóc mái của cô, khẽ
chạm môi lên trán cô rồi nói:

- Nhiễm Nhiễm, anh biết em vẫn không tin anh.

Nhiễm Nhiễm sững người, muốn mở miệng giải thích nhưng anh đã dùng ngón tay chặn trước môi cô:

- Đừng nói nữa. Nếu đã quyết định sống nốt nửa đời còn lại bên nhau thì cứ để từ từ đi. Chỉ cần hai người đều thẳng thắn thì nhất định sẽ có
ngày có thể hiểu rõ lòng nhau.

Có lẽ để chứng minh lời mình
nói, khi nhận được tin nhắn của Tô Mạch, Thiệu Minh Trạch bèn đưa di
động của mình cho Nhiễm Nhiễm xem, anh hỏi:

- Em có muốn đi cùng anh không?

Nhiễm Nhiễm cúi đầu đọc tin nhắn đó. Một tin nhắn rất ngắn gọn, hẹn
Thiệu Minh Trạch ra ngoài gặp mặt và không hề nói thêm điều gì. Cô hoài
nghi nhìn anh, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Thiệu Minh Trạch hơi nhíu mày, thản nhiên nói:

- Sau chuyện trên mạng, Dịch Mỹ đã cử người khác đến phụ trách công
việc ở Thiệu Thị. Từ đó về sau, anh không gặp lại Tô Mạch nữa. Bây giờ
cô ấy đột nhiên gửi tin nhắn hẹn gặp, anh cũng không biết là chuyện thế
nào.

Nhiễm Nhiễm nhìn xuống, khẽ hỏi anh:

- Anh định đi gặp cô ta sao?

Anh gật đầu trả lời:

- Nhiễm Nhiễm, anh vẫn nói câu đó. Anh chưa từng phủ nhận chuyện đã
từng yêu cô ấy. Đối với tình cảm trước đây, anh muốn nhìn thẳng vào nó
chứ không phải né tránh. Hơn nữa, Tô Mạch cũng không phải là người dây
dưa lằng nhằng chuyện tình cảm. Cô ấy đột nhiên muốn gặp anh, anh nghĩ
chắc là có nguyên do, thế nên anh phải đi.

Nhiễm Nhiễm cong khóe môi, mỉm cười nói:

- Được. Vậy anh đi đi.

Anh lại trầm giọng nói:

- Em đi cùng anh.

Cô ngẩng lên nhìn anh, hỏi:

- Có cần như thế không?

- Có. – Anh trả lời.

Cô nhìn anh hồi lâu rồi phì cười, nói:

- Được, em đi cùng anh.


Cô không còn là trẻ con, sẽ không tức giận vì chuyện này. Nếu Thiệu
Minh Trạch có ý tỏ rõ thái độ trước mặt Tô Mạch thì tại sao cô không thể làm được như vậy chứ? Nghĩ thế, cô trang điểm cẩn thận, kéo tay Thiệu
Minh Trạch đến quán cà phê Tô Mạch hẹn gặp.

Tô Mạch hình như
lại gầy hơn một chút. Khuôn mặt vốn không lớn lắm giờ nhô ra chiếc cằm
nhỏ, đôi mắt vừa to vừa sâu, ánh nhìn sâu thẳm. Cô ta cúi đầu nói với
Thiệu Minh Trạch:

- Em có chuyện muốn nói với anh. Anh có thể để vợ chưa cưới tránh đi một lát được không?

Nhiễm Nhiễm mỉm cười ảm đạm, quay người định đi thì bị Thiệu Minh Trạch kéo lại. Anh kéo cô ngồi xuống trước mặt Tô Mạch, trầm giọng:

- Chuyện của anh, anh không giấu cô ấy. Không sao đâu, em cứ nói đi. Tìm anh có việc gì?

Mặt Tô Mạch lộ rõ nụ cười mỉa mai, nhưng ánh mắt không giấu nổi nỗi buồn, cô ta cúi xuống nhìn cốc cà phê trước mặt, nói:

- Em có thể nhờ anh đến bệnh viện thăm người bệnh không? Đó là một cô
bé, năm nay năm tuổi. Từ khi sinh ra, con bé chưa một lần được gặp bố.
Em luôn nói dối con bé bố nó đi công tác xa, phải vài năm mới có thể
quay về gặp nó. Bây giờ con bé bị bệnh rất nặng, nó nói với em rằng muốn gặp bố. Em biết không nên tiếp tục lừa dối nữa. Thế nên, chỉ có thể đến nhờ anh, liệu anh có thể đến bệnh viện thăm con bé không?

Giọng cô ta rất khẽ, ngữ điệu nhẹ nhàng bình thản như thể đang nói chuyện về người khác vậy.

Nhiễm Nhiễm mới nghe được một nửa đã không kìm được rùng mình một cái,
cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, đến cả hít thở cũng khó khăn. Cổ tay cô bỗng truyền tới một cảm giác đau điếng. Cô cúi đầu nhìn mới biết Thiệu
Minh Trạch đang nắm cổ tay rất chặt, mu bàn tay anh hằn rõ những đường
gân xanh.

- Minh Trạch! – Nhiễm Nhiễm khẽ gọi tên anh: - Anh buông tay em ra. Cổ tay em đau quá!

Anh quay đầu lại sững sờ nhìn cô như không hiểu cô vừa nói gì, liền hỏi lại:

- Em nói gì?

Nhiễm Nhiễm không nói gì nữa, chỉ cúi xuống gỡ ngón tay anh. Lúc này,
anh mới bừng tỉnh, vội buông tay ra. Cổ tay cô bị anh nắm chặt đến mức
đỏ ửng. Cô dùng tay xoa nhẹ, chẳng nói năng gì, một mình đứng lên đi ra
ngoài.

Thiệu Minh Trạch muốn gọi cô lại nhưng mở miệng ra mà không thể thốt nên lời.

Ánh mặt trời bên ngoài hơi gắt, Nhiễm Nhiễm vô thức đưa tay lên che ánh sáng nhức mắt mới nhìn rõ người đang đợi bên kia đường là Lâm Hướng An.

Anh bước lại gần, hơi cúi đầu nhìn cô:

- Nhiễm Nhiễm!

Lâm Hướng An bỗng nhiên xuất hiện ở đây, Nhiễm Nhiễm chẳng bất ngờ chút nào, cũng có thể sau biến cố vừa rồi, dù xảy ra chuyện gì thì cô cũng
không hề cảm thấy bất ngờ nữa. Cô không để ý đến Lâm Hướng An, quay
người men theo con phố, thong thả đi về phía trước. Lâm Hướng An cũng
không nói thêm câu nào, chỉ lặng lẽ đi theo cách cô vài bước.

Cứ như vậy đi qua hai con phố, cô bỗng dừng bước, quay người lại hỏi: - Anh có mang tiền không?

Lâm Hướng An sững người, móc ví trong túi áo ra đưa cho cô. Nhiễm Nhiễm rút tờ một trăm tệ, nói “cảm ơn” rồi trả ví lại cho anh, sau đó đến bên đường vẫy taxi. Hai chiếc taxi chạy qua đều có khách nên cô không bắt
được xe, bèn quay đầu nhìn Lâm Hướng An hỏi:

- Anh đi theo tôi làm gì?

Lâm Hướng An nhếch môi, không nói.

Nhiễm Nhiễm lại hỏi:

- Anh sợ tôi nghĩ không thông nên làm chuyện dại dột, hay là đến khuyên tôi chia tay với Thiệu Minh Trạch?

Lâm Hướng An vẫn im lặng nhìn cô. Cô mỉm cười, tiếp tục nói:

- Thực ra dù vì lý do gì thì anh cũng không cần phải đi theo tôi. Trước hết, tôi sẽ không vì chuyện này mà làm điều dại dột, thứ nữa tôi cũng
không dễ dàng chia tay Thiệu Minh Trạch đâu. Tôi cảm thấy mình ở đó
không thích hợp nên mới bỏ ra ngoài thôi.

Ánh mắt Lâm Hướng An có phần phức tạp, khẽ hỏi:

- Tại sao?

Nhiễm Nhiễm nhướng mày:

- Gì mà tại sao?

Lâm Hướng An ngẫm nghĩ rồi nói:

- Hồi ấy, Tô Mạch vì sự bức bách của Thiệu gia nên mới phải ra nước
ngoài. Sau khi đi thì mới phát hiện ra mình có thai, sau đó cô ấy bất
chấp tất cả để giữ lại đứa bé. Vì đứa trẻ này, Tô Mạch đã phải chịu biết bao khổ cực, chịu biết bao tội lỗi. Nhiễm Nhiễm, em nói xem, nếu Tô
Mạch không yêu sâu đậm người đàn ông đó thì tại sao cô ấy có thể làm như vậy? Họ vốn là một cặp trời sinh. Là vì hoàn cảnh bên ngoài bức ép nên
mới tạm thời chia tay.

Nhiễm Nhiễm cúi đầu, dùng đầu ngón chân đá ngọn cỏ trồi qua khe gạch.

Lâm Hướng An hỏi:

- Nhiễm Nhiễm, em có thật sự yêu Thiệu Minh Trạch đến thế không? Không có anh ta không được sao?

Cô ngẩng đầu cười khẩy:

- Có lẽ tôi không yêu Thiệu Minh Trạch đến thế, nhưng tôi càng không
quý gì Tô Mạch. Tại sao tôi phải hy sinh lợi ích bản thân để tác hợp cho cô ta chứ? Vì cô ta là bạn gái cũ của Thiệu Minh Trạch hay chỉ vì anh
yêu cô ta?

Lâm Hướng An nhếch bờ môi, nói:

- Giữa họ còn có một đứa con.

Nhiễm Nhiễm cười nói:

- Tôi không quan tâm. Tôi cũng chẳng ngại làm mẹ kế của đứa trẻ đó. Hơn nữa chẳng phải đứa trẻ đó bị bệnh nan y sao? Chắc cũng chẳng sống được
bao lâu nữa. Tôi có thể đợi, đợi đến khi đứa trẻ đó chết, đợi đến khi
quan hệ giữa Tô Mạch và Thiệu Minh Trạch không còn gì ràng buộc nữa.

Lâm Hướng An không ngờ cô có thể mỉm cười mà nói ra những lời cay
nghiệt vô tình này. Sau sự ngạc nhiên là cơn phẫn nộ, anh lạnh lùng chỉ
trích:

- Nhiễm Nhiễm, nó mới chỉ là đứa trẻ. Em không thương xót nó
thì thôi. Lẽ nào em còn trù ẻo nó chết nữa? Em còn có lương tâm không
thế?

Nhiễm Nhiễm ngẩng mặt lên lặng lẽ nhìn Lâm Hướng An, mãi sau mới bước lại gần, khẽ đặt tay lên ngực anh, hỏi:

- Lâm Hướng An, thực ra tôi cũng luôn muốn hỏi anh câu này. Anh còn có
lương tâm không thế? Sự khác biệt giữa yêu và không yêu lớn đến vậy sao? Vì không yêu nên có thể mặc kệ sự sống chết của tôi. Vì yêu nên giúp Tô Mạch giành lại cả người mà cô ta yêu. Anh thế này là vĩ đại hay ích kỷ
vậy? Anh tôn thờ tình yêu của cô ta thì mặc anh, tại sao còn bắt người
khác phải tác hợp cho tình yêu của anh chứ. Anh dựa vào cái gì chứ?

Lâm Hướng An thật sự bị sốc. Anh trầm tư rất lâu, ấn tay cô vào ngực mình, khẽ nói:

- Nhiễm Nhiễm, chúng ta ở bên nhau được không? Anh nợ em thì để anh
trả. Em trả Thiệu Minh Trạch lại cho Tô Mạch. Hai người bọn họ còn có
một đứa con. Không phải em đã từng nói làm cha mẹ nên cho con cái một
gia đình toàn vẹn sao? Em coi như thương xót đứa trẻ đó đi. Nó còn nhỏ
như vậy, lại đang bị bệnh, có lẽ nó có thể không sống qua năm tuổi.

Nhiễm Nhiễm rút tay mình ra, cười mà như không, nhìn Lâm Hướng An, sau
đó kiễng chân thì thầm bên tai anh từng câu từng chữ một:

- Tôi
không thương xót nó. Ít nhất nó còn có năm năm sống trên thế gian này,
còn con tôi chẳng có cơ hội nhìn thấy thế giới này cơ. Lâm Hướng An, anh biết không, khi anh chăm sóc Tô Mạch và con của cô ta, tôi phải một
mình phá thai trong bệnh viện. Chẳng có ai thương xót tôi thì sao tôi
phải thương xót người khác chứ?

Cô lùi lại hai bước, giơ tay vẫy taxi. Trước khi lên xe, cô còn quay lại nhìn Lâm Hướng An đang đứng sững ở đó, khẽ nói:

- Nếu muốn nói tôi trù ẻo thì người tôi trù ẻo chỉ có một mà thôi. Đó
là Lâm Hướng An anh. Tôi trù cho anh đời này chỉ yêu Tô Mạch, suốt đời
suốt kiếp, không oán không hận.

Nắng xuân tháng Ba rực rỡ,
phong cảnh ngoài xe rất đẹp. Nhiễm Nhiễm kéo cửa kính xe xuống để những
cơn gió bên ngoài ùa vào mặt mình. Khi bắt đầu, cô còn cảm thấy gió lạnh như dao cắt, sau đó mặt cô dần tê cứng, chẳng có cảm giác gì nữa. Giống như trái tim con người, ban đầu còn có thể vui buồn oán giận, nhưng khi đã trải qua mọi chuyện rồi thì trái tim sẽ chẳng còn cảm xúc gì nữa.

Bây giờ cô đang nghĩ, mình nên làm thế nào? Bỏ chạy ư? Trừ phi cô hạ
quyết tâm không quay lại nữa, nếu không, đi rồi mà quay lại thì trong
mắt người khác, cô chẳng qua cũng chỉ là cố tình giả tạo thôi. Tìm một
nơi không có người để lén lút khóc lóc ứ? Không, trước đây cô đã khóc
quá đủ rồi nhưng có đổi được điều gì tốt đẹp đâu?

Cô không muốn khóc, cũng không muốn chạy trốn. Việc cô muốn làm là đối diện, dũng cảm đối diện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận