Chỉ Vì Mình Em
Bên này, bốn người Thẩm Giai Giai vẫn tiếp tục cuộc vui của mình mà không biết đang có người theo dõi họ ở phòng quan sát.
“ Thua rồi, Hân Như, chị lại thu rồi.
Mau uống đi.
Sau khi đoạn video đó được chia sẻ đương nhiên là Lục Tử Dương, Mộ Cảnh Thiên đều đã nhận được.
Hai người họ không hẹn mà gặp tại trước cổng Quảng trường, còn có cả Quân nữa anh nhận được lệnh của Vương Sở Hàn tới đưa Tần Minh Nguyệt về.
Ba người họ tiến thẳng tới phòng của bốn người kia, thấy Vương Sở Hàn ngồi ở chính giữa nhìn bốn người kia vẫn đang bay nhảy theo tiếng nhạc.
Ba người kia thấy cảnh này liền đứng hình.
Quân không nhịn được mà thốt lên.
“ Phụ nữ khi say thật đáng sợ”
“ Thẩm Giai Giai, không phải em nói em tới ngủ cùng chị Minh Nguyệt của em sao? Sao giờ em lại ở đây?” Mộ Cảnh Thiên nghiêm giọng gọi tên của vợ mình.
Thẩm Giai Giai nghe có người gọi tên mình liền lảo đảo tiến đến trước mặt anh.
Mộ Cảnh Thiên vội vàng đưa tay đỡ lấy cô vì sợ cô ngã, cô choàng tay lên cổ anh, người nồng mùi rượu.
“ Anh đẹp trai, sao anh đẹp trai thế? Nhưng mà tiếc thế, chị đây có chồng rồi.
Nếu chị đây mà chưa có chồng thì chắc chắn anh đẹp trai sẽ có cửa làm chồng chị.
Hay anh đẹp trai có muốn làm chồng nhỏ của chị không?”
“ Thẩm Giai Giai.
Mộ Cảnh Thiên gắn từng chữ, khuôn mặt sớm đã không vui.
“ Suỵt.
Cô đưa tay che miệng anh lại.“ Chị em, ở đây có trai đẹp này, không phải một anh mà có tận ba anh.
Cô quay người vẫy tay với ba người kia.
Ba người kia tươi cười, loạng choạng bước tới, Vương Sở Hàn thấy Nhiếp Hãn Như cũng đang định đi tới liền nhổm người giữ chặt cô lại.
Nhiếp Hân Như vội vàng kêu lên.
“ Mau tới cứu chị, Giai Giai.
Cứu chị, có con gấu xám to đùng đang định ăn thịt chị, cứu chị với.” Cô vùng vẫy trong vòng tay đang ghì chặt cửa Vương Sở Hàn.
Thẩm Giai Giai nghe thấy vậy liền buông tay khỏi cổ chồng mình tiến về phía cô thì bị anh giữ lại, Mộ Cảnh Thiên choàng áo lên người cô sau đó vác cô lên vai rời đi.
“ Tôi đi trước đây.
Thẩm Giai Giai, về nhà xem anh xử lí em như thế nào.”
“ Hứa Diệp, em gan lắm.” Lục Tử Dương kéo Hứa Diệp rời đi.
"
'Chị Hân Như, chị Minh Nguyệt, cứu em.
Có người muốn bắt cóc em, cứu em đi.” Hứa Diệp nắm chặt tay Tầm Minh Nguyệt, vùng vẫy khỏi Lục Tử Dương.
‘Chị tới cứu em đây.
Hân Như vẫn không ngừng cố gắng thoát khỏi sự kìm kép cửa Vương Sở Hàn nhưng không đáng kể.
“HỨA DIỆP” Lục Tử Dương quát lớn tên cô.”
“ Anh ta còn quát em nữa kìa, tên này mặt thì đẹp nhưng tính nét thì xấu như ma."
“ Hứa Diệp sau hôm nay thì em đừng mơ ra khỏi cửa.
Đi về cho anh.” Lục Tử Dương cùng Quân hợp sức tách tay của Tần Minh Nguyệt và Hứa Diệp ra khỏi nhau.Sau một lúc thì căn phòng chỉ còn Vương Sở Hàn đang kìm kẹp Nhiếp Hàn
Như và Tần Minh Nguyệt không ngừng sờ mó khuôn mặt cửa Quân.
"
'Sao nhìn anh cứ quen quen, hình như tôi với anh gặp nhau rồi thì phải.” Tần Minh Nguyệt vẫn liên tay sờ mó khuôn mặt Quân.
Anh né người sang một bên, hơi cúi người.
“ Tần tiểu thư, thất lễ rồi.” Kiểm soát lục đạo, Quân đập vào gáy cô khiến cô ngất đi.
“ Đưa về Tần gia.” Vương Sở Hàn lạnh nhạt cất giọng.
“ Thiếu gia, tôi đi trước đây.” Quân bế cô rời đi.
Vương Sở Hàn hướng mắt nhìn theo hai người kia rời đi rồi lại hạ mắt nhìn xuống người vẫn đang vùng vẫy dưới tay mình.
“ Gấu xám thả tôi ra đi.
Nếu chồng tôi biết anh bắt nạt tôi thì anh ấy chắc chắn sẽ mổ thịt anh đấy.” Không thể vùng vẫy nên cô chỉ đành thương lượng.
Chồng em là ai?” Vương Sở Hàn thả tay ra, kéo cô ngồi lên đùi mình, giữ chặt eo cô.
“ Chồng tôi? Chồng tôi là ai á? Ừ nhỉ, chồng mình là ai nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...