Chỉ Vì Mình Em
“ Chúc mừng Vương lão gia.
Chúc mừng ông.”
“ Cảm ơn lão Triệu.”
“ Chúc mừng Vương gia các cô nhá.”
“ Cảm ơn Mộ thiếu với Mộ phu nhân.”
“ Mộ phu nhân gì chứ.”
“ Chúc mừng chủ tịch Vương.”
“ Cảm ơn Trương tổng.”
Tại khu nghỉ dưỡng dưới quyền quản lý của Vương Gia Ninh một đám cưới theo kiểu xưa đang được tổ chức một cách long trọng.
“ Lão đại, chúc anh tân hôn vui vẻ.” Tuấn Hào cùng Trạch Vũ mặc vest đen nhìn vô cùng bảnh bao tiến vào.
“ Hai người đến muộn, trừ 15% lương tháng này.” Vương Sở Hàn mặc trên người đồ tân lang với vẻ mặt nghiêm túc nhìn nhân viên của mình.
“ Ấy, đừng mà lão đại.
Hôm nay ngày vui của anh, đừng trừ lương bọn em.”
Hai vị kia nghe thấy vậy liền ủ rũ.
Mấy người đám Vương Gia Ninh đứng bên cạnh thấy thế bật cười.
“ Được rồi, anh ấy nói đùa hai người thôi.” Vương Gia Ninh bật cười giải thích.
“ Mau vào bên trong xem ổn thỏa chưa.
Nhanh lên.” Vương Sở Hàn mặt cũng hết nghiêm túc như lúc đầu, anh hắng giọng.
“ Cảm ơn lão đại.
Lão đại tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Trước khi đi, hai người còn nàn lại, đứng nghiêm, lớn tiếng chúc mừng đám cưới Vương Sở Hàn rồi lập tức chạy đi vì sợ trách phạt.
“ Bác cả.” Lục Minh Nhất cùng Lục Vân An đi cùng Mạnh Thanh đến, hai đứa vui vẻ chạy đến bên cạnh bác cả mình.
“ Âyda, Minh Nhất với Tiểu An của bác, hôm nay hai đứa mặc đẹp quá trời.” Vương Sở Hàn một tay bế Lục Vân An một tay xoa nhẹ đầu Lục Minh Nhất.
“ Bác cả, hôm nay bác cũng đẹp trai quá trời.” Lục Vân An nở nụ cười tươi rói lộ ra hai núm má đồng tiền trông vô cùng đáng yêu.
“ Con lẻo mồm quá đi.” Lục Tử Hàng đứng bên cạnh véo nhẹ má cô.
“ Baba của con cũng đẹp trai nữa.” Cô vội quay sang khen bố của mình khiến anh bất lực.
“ Vậy còn bác hai không đẹp trai sao?” Vương Sở Minh bồng trên tay Lục Minh Vũ, giọng có chút than trách.
“ Ba nuôi nữa, ba nuôi không đẹp trai sao?” Mộ Cảnh Thiên cũng góp lời.
“ Chú đẹp trai của An An hôm nay cũng không đẹp trai sao?” Hoàng từ đâu đi tới cũng mở lời góp vui.
Rồi đến mấy người Hạo Xuyên, Thẩm Vũ Thần với Nhiên và Thụy cũng đặt câu hỏi khiến cô bé Vân An bối rồi, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ mình nhưng Vương Gia Ninh cũng vờ như không thấy mà quay đi.
“ Trời ạ, mọi người đều đẹp, đều đẹp trai và xinh đẹp.” Cô vội vàng với sang Hoàng, đòi anh bế.
Hoàng cũng đưa tay đón lấy cô bé từ tay Vương Sở Hàn.
Mấy người khác nghe thấy cô bé nói vậy liền bật cười, họ không ngờ cô bé này lại đáng yêu như vậy, giống y như Vương Gia Ninh hồi bé.
“ Bảo bối, thế cháu nói xem hôm nay ai đẹp trai nhất.” Hàn Lăng cùng với Hàn Dũng đi tới, họ đã nghe chuyện vui này từ đầu, liền nảy ra ý trêu trọc cô bé.
“ Hả?” Lục Vân An sững sờ trước câu hỏi này, cô nhìn lần lướt những người đang đứng chỗ này, rồi nhìn xuống Lục Minh Nhất.
“ Anh cháu, anh cháu đẹp trai nhất.” Cô bé nảy ra ý kiền, liền rời khỏi tay của Hoàng, nhảy xuống ôm lấy anh mình nở nụ cười.
Những người khác nghe thấy vậy liền bật cười, không thể nói cô bé này rất lanh lợi, cũng vô cùng đáng yêu.
Lục Minh Nhất thấy vậy liền xoa đầu em gái mình đầy cưng chiều.
“ Vậy bác cả với anh cháu ai đẹp trai hơn?” Vương Sở Hàn cúi xuống định tiếp tục trêu cô bé liền bị lời nói của Hàn Dũng ngăn lại.
“ Sở Hàn, con đừng trêu con bé nữa.”
“ Lão tổng.” Mấy người thấy vậy liền đồng thanh, chỉ có Vương Gia Ninh gọi ông theo cách khác.
“ Cha nuôi.”
“ Lão Dũng, cuối cùng ông cũng đến rồi.” Vương Thiên Chính cùng Vương Thiên Ngụy tiến đến.
“ Chúc mừng hai người nhé.
Chúc mừng cả con nữa, cuối cùng cũng lấy được vợ rồi.” Ông mở lời cùng theo một phong bao lì xì màu đỏ trông cũng khá dày nhét đưa cho Vương Sở Hàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...