"Đến đây, ký tên vào biên bản đi", một cảnh sát trẻ trầm mặt nói, "Ký tên xong thì sang phòng bên cạnh xếp hàng chụp hình, lấy quần áo tạm giam mặc vào, từng người một, không được đi lung tung —— Ông kia! Muốn làm gì, nói ông đó, rút tay ra, ông muốn làm gì? Ông muốn làm gì, tôi hỏi ông đó!"
Thẩm Tam ngượng ngùng, rút tay ra khỏi túi áo, "Không có, không làm gì cả.
.
."
Cảnh sát nhìn ông ta vài lần, "Hừ —— cởi áo khoác, lấy điện thoại di động ra, đang nghĩ gì không biết, một đám người mà ban ngày ban mặt vào nhà người ta cướp bóc, không biết camera giám sát đã thu hết hình ảnh của các người rồi sao? Đủ để các người ngồi tù mấy năm.
.
.
Đi đi!"
"Này, anh cảnh sát, chúng tôi như vậy cũng tính là cướp sao?" Một tên vest đen không nhịn được lộ ra giọng nói quê mùa, "Anh nói là có camera giám sát, vậy anh không xem video à, trên tay mấy anh em chúng tôi toàn là tiền! Làm gì có tên cướp nào mang tiền vào nhà người khác để cướp chứ?"
"Không phải cướp thì là gì?" Anh cảnh sát trừng mắt, "Người bị người hại đã nói rồi, quyền tự do cá nhân bị hạn chế, bị ép buộc mở cửa nhà —— Này nạn nhân, đúng không?"
Lưu Hà vui vẻ gật đầu giữa một đám người vừa giận dữ vừa xấu hổ, thong thả nói, "Đương nhiên là đúng."
Ánh mắt của Thẩm Tam gần như muốn ăn thịt cô, nhưng cảnh sát không để ý, "Thấy không, người bị hại nói rồi, không phải bị cướp vậy các người chuẩn bị cưỡng hiếp à.
Tội cưỡng hiếp sao? Được thôi, sửa khẩu cung lại một chút vậy, cưỡng hiếp tập thể vậy thì tội nặng thêm, tuyên án ít nhất ba năm trở lên, các người ngồi đàng hoàng cho tôi."
"Đừng đừng đừng!" Thẩm Tam lại xuất chiêu thường dùng khi đi phá dỡ, đối với cảnh sát ông ta cũng biết co biết duỗi ——
Lúc mới vào cục cảnh sát còn muốn ra oai, "Cậu biết tôi là ai không?'
Cảnh sát thờ ơ trả lời: "Cho dù ông là vua chúa cũng bị bắt, ông nghĩ cảnh sát thành phố S chúng tôi ăn chay à?"
Nghe được câu nói này, Thẩm Tam như được khai sáng, muốn phối hợp bao nhiêu thì phối hợp bấy nhiêu, "Là cướp, là cướp, bốn trăm vạn kia là —— là cướp được! Cục cảnh sát cứ tịch thu tiêu hủy đi, đừng để nó tiếp tục làm hại người dân —— "
"Bớt nói nhảm đi!" Vị cảnh sát trẻ tuổi nói, "Đi đi đi, đi chụp ảnh đi."
Anh ta đuổi sáu bảy người ra ngoài, quay người lại rót nước cho Lưu Hà, thái độ rất khách khí, nhưng lại không cho cô xem hồ sơ lập án, biên bản vừa rồi cũng tùy tiện nhét vào ngăn kéo, "Cô đợi một chút, luật sư bên kia sẽ đến ngay, cô và anh ta nên bàn bạc vấn đề khắc phục hậu quả như thế nào."
Lưu Hà sao cũng được, âm thầm gật đầu: Thế lực của nhà họ Thẩm ở Thượng Hải quả nhiên không thể xem thường.
Cô đi ra ngoài đợi cô Chu: Lần này cô Chu có thể coi là được xem náo nhiệt của nhà họ Thẩm, không biết cô còn có thể nói nhà họ Thẩm là 'Các thành viên trong gia đình luôn luôn hoà thuận' hay không.
Ở khu tiếp khách, cô cũng giống như những người trẻ tuổi khác, cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhưng động tác ấn phím cũng không tích cực, giống như đang đợi cái gì đó.
Khoảng mười phút sau, có người ho bên cạnh cô.
"Cô Lưu." Chủ tịch bất động sản Tân Hải - Thẩm Hồng nói, "Thật sự vô cùng xin lỗi, hôm nay đã gây thêm phiền phức cho cô."
"Chủ tịch ——" Lưu Hà không giấu được vẻ kinh ngạc, đứng dậy và bắt tay Thẩm Hồng, "Chút chuyện nhỏ này, sao có thể làm phiền ông đích thân đến đây."
Rời khỏi căn biệt thự số 24, Thẩm Hồng ăn mặc càng hiện đại hơn nhiều, thái độ của ông đối với Lưu Hà cũng ngầm thân thiết hơn một chút, "Ở đâu chứ, cô Lưu khách sáo rồi —— việc tiếp theo Tiểu Chu sẽ lo liệu, cô chờ tôi một chút, tôi đưa cô về nhà trước, được không?"
Lưu Hà đường nhiên sẽ không từ chối, việc ở nhà họ Thẩm, dù là tình nguyện hay không tình nguyện thì hiện nay xem ra cô đã bị cuốn vào rồi, đã như vậy thì biết càng nhiều càng có thể giữ thế chủ động.
#
"Nói thật, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ." Thẩm Hồng nói chuyện với Thẩm Hán, chỉ kéo dài vài phút ông đã quay trở lại, vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Hà, "Không thể quản lý tốt người trong nhà, gây thêm phiền phức cho cô Lưu rồi."
"Không sao!" Lưu Hà thành thật nói, "Ngược lại đây cũng không phải là lần đầu, chỉ là lần này Ba tiên sinh gây ra ầm ĩ quá lớn mà thôi."
Thẩm Hồng nhìn Lưu Hà cười, đương nhiên ông không cảm thấy ngạc nhiên, "Đứa em trai thứ ba này của tôi đúng là không hiểu chuyện, nếu không cũng không đến nỗi lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ có thể làm vài việc nặng nhọc.
Trước tiên để cho nó bình tĩnh vài ngày ở trong trại tạm giam —— chuyện này ông cụ đã biết rồi, toàn bộ quá trình đều đã nghe được."
Nói đến đây Thẩm Hồng nhìn Lưu Hà, giống như đang chờ đợi phản ứng của cô, "Khi nào em Ba ra ngoài, nhất định nó sẽ cho cô một lời giải thích, cô Lưu cô có thể yên tâm."
"Chủ tịch đang nhắc nhở tôi cái gì phải không?" Lưu Hà nở nụ cười, "Tuy giải thích nhiều lần cũng thấy nhàm chán, nhưng tôi vẫn phải nói, mối quan hệ giữa tôi và quý công tử không phải như các người nghĩ, tôi cũng tuyệt đối không có dã tâm gả vào nhà giàu, nên ông cứ yên tâm."
"Tôi có gì mà không yên tâm chứ?" Thẩm Hồng nở nụ cười, "Khâm Khâm có thể có người bạn gái như cô đó là phúc phận của nó —— "
Quả nhiên ông ta cũng lựa chọn bỏ qua câu nói của cô, "Hơn nữa, bây giờ đã là thời đại nào rồi, lại không phải tuyển tú trong cung đình, còn muốn xuất thân trong sạch.
Có cũng được không có cũng được, nói chung, mặc kệ cô Lưu có bí mật gì, đối với tôi đều giống nhau, chỉ cần cô có thế khiến Khâm Khâm hạnh phúc, tôi đều chúc phúc cho các người.
Chỉ là quan niệm của ông cụ còn hơi cổ hủ, nếu như thật sự có bí mật gì, nếu có thể giấu thì nên giấu đi."
Lưu Hà nhìn Thẩm Hồng thêm vài lần, gương mặt Thẩm Hồng đầy vẻ mỉm cười, bình tĩnh đối diện với cô, khắp người tràn ngập hai chữ 'Từ phụ', thậm chí còn có hào quang mờ nhạt của 'Thánh phụ', chiếu sáng chúng sinh.
Thẩm Tam so với anh trai của ông ta đúng là không thể nào sánh bằng: Nhìn quần áo của Thẩm Hồng, cách ăn nói và các chi tiết nhỏ khác đã biểu hiện ra tính cách, giữa ông ta và sự khai sáng cách nhau đến mười vạn tám ngàn dặm, cũng làm khó ông ta có thể diễn xuất được tấm chân tình như thế này.
Lưu Hà dễ dàng lật đổ Hoàng Long*, "Ông Thẩm, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cuối cùng các người đang tranh giành cái gì, có liên quan gì đến tôi? Đã đến bước này, không bằng ông trực tiếp nói rõ với tôi đi."
(*Hoàng Long hay phủ Hoàng
.