Editor: Vanhhh
"Tôi..." Thẩm Thước nói, anh liếc sang Lưu Hà như đang đánh giá xem trả lời như thế nào thì qua chuyện, vả lại không thể nghi ngờ đây là trận đối kháng ác liệt. Xe chạy càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi làm Lưu Hà có một tia bất an.
"Thật ra..."
Câu an ủi của cô còn chưa nói ra Thẩm Thước bất thình lình đạp chân xuống thắng xe lại. Lưu Hà bất ngờ không kịp chuẩn bị, cả người nhào về phía trước may mắn là có dây an toàn giữ lại, cô vẫn chưa hoàn hồn: "Anh Thẩm!"
Vừa mới nói xong nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thước, lời của cô lại kẹt trong cổ họng.
Xe đã tới trước cửa khu nhà của cô, ở cửa khu vực đỗ xe tạm thời của cổng khu nhà, một chiếc Cayenne lẳng lặng đỗ ở đó, người ngồi trên ghế lái mặc một chiếc áo Hoodie, ở chỗ mũ áo thì đội mũ lưỡi trai, vành mũ lưỡi trai còn kéo xuống rất thấp --- nhưng từ đường cong của cằm Lưu Hà vẫn có thể nhận ra anh ấy.
Còn Thẩm Thước là nhìn biển số xe đoán ra thân phận, còn vô cùng quen thuộc với chiếc cằm của người anh họ này, cái này cmn cô biết rồi. Có thể chắc chắn một điều, cô nói với Thẩm Thước rằng "Thật sự thì tôi không thân với Thẩm Khâm" câu nói này....
Ánh mắt Thẩm Thước nhìn chằm chằm Thẩm Khâm một lúc lâu mới một lần nữa nhìn về phía Lưu Hà, trên mặt ẫnnh vẫn còn kinh ngạc nhưng ánh mắt đã chuyển sang âm trầm.
"Cô Lưu." Anh nói, "Cô như này thật không nghĩa khí."
Bây giờ có giải thích cái gì cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi, Lưu Hà lắc lắc đầu, "Anh Thẩm, cảm ơn anh đã đưa tôi về ---- Tôi nên xuống xe rồi."
Cô mở cửa xe nhưng không mở ra được --- khóa trung tâm chưa mở, Lưu Hà nói, "Anh Thẩm, cái này ---" d+đ~l>[email protected]đ
Tất nhiên là cô đã từng gặp rất nhiều người có tính cách cực đoạn nhưng mà cho dù là vậy thì ở chung trong một không gian kín với một khuôn mặt căm giận cũng chẳng phải trải nghiệm tốt đẹp gì, cô gần như có thể nhìn thấy từng chi tiết vặn vẹo trên mặt Thẩm Thước, đối thoại vừa rồi đã làm sức chống cự của cô bị gọt đến yếu nhất, phẫn nộ giống như thủy triều, xông vào phá hủy lý trí, bản năng trở thành yếu tố quyết định chủ đạo, sau lời vừa nói, anh đã không còn cảm nhận được chút tin tưởng nào của cô, nhưng sự tín nhiệm này đã bị cô phản bội. Anh muốn cô phải trả giá nhưng tạm thời lý trí lại ngăn lại.
Thẩm Thước đổ người về phía cô, ngón tay Lưu Hà duỗi về phía khóa dây an toàn của ghế lái trong một góc che khuất tầm nhìn --- Nhưng vào lúc này, cửa xe chợt vang lên tiếng lạch cạch rất nhỏ, khóa điều khiển ở giữa mở ra.
Hai người đều ngốc luôn rồi, Lưu Hà thuận thế xuống xe, tình thế thay đổi, cuối cùng cũng làm cho Thẩm Thước tỉnh táo không ít. Anh và Lưu Hà nhìn nhau một cái, buông lỏng tay, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ như là đang thanh minh điều gì đó cho chính mình.
Lưu Hà làm động tác giơ bình rượi trấn an anh ta, vẻ mặt Thẩm Thước dịu xuống, anh liếc nhìn chiếc Cayenne, thở một hơi dài lắc lắc đầu, ở trước cổng khu nhà quay đầu xe trở về đường lớn.
Lưu Hà nhìn theo chiếc xe vượt qua đèn xanh đèn đỏ thứ nhất rồi mới đi về phía chiếc Cayenne --- Thẩm Khâm vẫn ngồi như cũ ở chỗ đó cô đến gần cũng không có tí phản ứng nào.
"Anh Thẩm." Cô gõ gõ cửa kính xe, "Anh Thẩm?"
Thôi được rồi, cô thở dài, dứt khoát xoay người dựa trên cửa xe, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.
*Anh Thẩm, anh có từng hack điện thoại của Thẩm Thước không?*
Đây là một câu hỏi hợp lý bởi vì điện thoại của cô vẫn luôn để trong hộp cách âm, mà lúc sau điện thoại của Thẩm Thước thì bị để ở trên bảng điều khiển, nếu như Thẩm Khâm nghe được những phân tích của cô vậy thì cô có thể tiết kiệm đi chút miệng lưỡi. d+đ~l>[email protected]đTất nhiên cũng giúp mở ra tình huống từ chỗ một số phương diện bị cô nhảy ra gào thét mà nói, Bây giờ chắc chắn Thẩm Khâm rất...
Lư Hà có hơi không chịu được lạnh, nhưng oan ức là một câu thích hợp bởi câu đầu tiên Thẩm Khâm đáp lại lại lộ ra bộ dáng oán giận như vậy.
*Không ngờ cô lại gọi cậu ra là anh Thẩm...
Hả....
*Nhưng anh ta đúng là họ Thẩm*
*Nhưng cô lại cũng gọi cậu ta là anh Thẩm... [pikachu khóc nức nở]*
*[Hàn Diệp phiêu dật, vung tới mặt tôi, Ngô nhi phản bội, tổn thương thấu lòng]*
*...Anh Thẩm, đừng náo nữa có được không...*
*Cô còn gọi, cô còn gọi! Cô còn gọi tôi là anh Thẩm!*
*...Anh đã hack điện thoại của Thẩm Thước phải không, Thẩm Khâm?*
Sự nhượng bộ này mặc dù không thể làm Thẩm Khâm vừa lòng hoàn toàn nhưng hình như có thể để anh tiếp nhận rồi, sau khi anh gửi vài cái vẻ mặt đáng thương cuối cùng cũng cho ra một câu trả lời trực diện.
*Không có, [ngoái mũi], điện thoại di động của loại người này có gì đáng để hack sao? Ngoại trừ gọi điện d+đ~l>[email protected]đthoại và gửi tin nhắn ra, những chức năng còn lại với chỉ số thông minh của cậu ta cũng khó mà học được cách sử dụng.*
...Hack này cũng không còn ai vào đây nữa rồi, Lưu Hà cạn lời: thôi được rồi, quan hệ giữa hai anh em họ này đúng là quá tệ. Nhưng mà lời của Thẩm Khâm cũng có khi là nửa thật nửa giả --- Cô đoán Thẩm Khâm hack mấy điện thoại của cô có thể có liên quan với appid. Nếu điện thoại di động của Thẩm Thước chỉ dùng để thực hiện những công dụng cơ bản mà nói thì cho dù Thẩm Khâm có thông minh như thế nào cũng không thể hack được trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu không mấy tiếng vừa rồi anh sớm đã lục tung điện thoại của đối phương rồi.
*Sao rồi, tối nay nói chuyện có chỗ nào đáng lưu ý sao?* Người nào đó sau khi hack hết thân thích lại muốn buôn chuyện nhưng sự tò mò ít hơn so với sự đoán trước của cô.
*Anh đoán xem chúng tôi đã nói những gì?*
*Chắc đơn giản là dò hỏi một ít tình báo chứ còn gì khác nữa?*
....Chỉ là một suy đoán như vậy anh làm gì phải phản đối gắt như vậy, từ biệt thư Nguyệt Hồ chạy tới đây ôm cây đợi thỏ? Chắc chắn là nhìn thấy họ lái xe về sớm, vẻ mặt cũng không giống như đang nói chuyện vui vẻ, thêm nữa đoán chừng trên đường đi cũng rất lạnh nhạt, mới làm ra bộ mặt đóng băng này.
Lưu Hà trợn mắt khinh bỉ, khoan hồng không vạch trần, kiềm chế đánh giá, "haha"
*Cô hahha tôi, cô lại dám hahha tôi!"
*...Đừng náo, thật ra thì anh đoán gần đúng rồi, cơ bản là thế, anh ta nói một chút về đại hội hội nghị cổ đông, với chuyện ông nội anh chia cổ phần --- Anh có muốn biết địa vị của anh trong lòng anh ta ở trận phân tranh này không?
*Hử?*
*"Người vật vô hại" --- anh ta nói như vậy, nhưng tôi không hoàn toàn tin tưởng anh ta, nếu anh thật sự là người vô hại thì sau khi thấy anh vừa bước ra khỏi phòng anh ta sẽ không lập tức gọi cho tôi cuộc điện thoại [mãi cũng không gọi được], bày ra [theo đuổi].* Lưu Hà không nặng không nhẹ chọc một cái nhưng không tính truy đuổi đến cùng. *Nói về một số thân thích đối xử với anh, sự tồn tại của anh có lẽ là một sự uy hiếp. *Hahha* Thẩm Khâm lập tức bắt lấy cơ hội làm mặt giả bộ, *Sớm đã thành quen rồi, với loại thân thích này thì đây không phải là tin tức gì.* d+đ~l>[email protected]đ
Nhưng anh lại rất quan tâm đến an toàn của Lưu Hà, *Vừa nãy hai người nói chuyện gì ở trong xe vậy? Có phải cậu ta muốn cô giám sát tôi không, bị cô thẳng thừng từ chối nên thẹn quá hóa giận, định dùng vũ lực làm cô khuất phục?*
*...Anh không làm biên kịch đúng là đáng tiếc đấy...* Lưu Hà thấy tài năng tố cáo thiên bẩm của cô đều được khai phá ra rồi, *Anh ta rất tức giận, vì tôi nói với anh ta tôi chỉ là một chuyên gia tư vấn hơn nữa quan hệ giữa chúng tôi không gần gũi cho lắm, tư vấn tiến triển rất không thuận lợi --- Như vậy thì sau này anh ta sẽ không đến làm phiền tôi nữa.*
*Ý tưởng hay! ý tưởng hay! Lưu Lưu của chúng ta thật thông minh! Cậu ta đã tin chưa?"
*Anh ta vốn đã tin rồi.*
*Sau đó, sau đó thì sao?*
*Sau đó anh ta nhìn thấy anh...*
*...Hôm nay đúng là đã làm phiền cô rồi, cô Lưu tôi thấy thời gian cũng không còn sớm cô mau về nghỉ ngơi đi tôi cũng phải về nhà rồi chúc ngủ ngon cảm ơn mai gặp lại.*
Vừa hết câu, tiếng động cơ liền vang lên, Lưu Hà vội đứng thẳng người lại, dở khóc dở cười nhìn chiếc Cayenne cắm đầu chạy như chạy trốn phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất hòa vào dòng xe, cấp tốc ---- hoặc là nói siêu tốc biến mất ở đường chân trời đằng kia...
*Anh Thẩm,* Đối thoại tối nay, theo lý thì kết thúc ở đây nhưng Lưu Hà hơi ngứa tay. *Cảm ơn anh đã quan tâm, còn đặc biệt chạy đến đây xác nhận tôi đã an toàn, nhưng mà, mặc dù là thế, trên đường về nhà vẫn phải chú ý lái xe an toàn.*
Qua một lúc Thẩm Khâm mới trả lời cô --- Khoảng thời gian vừa đủ để ai đó giật mình nhảy lên đường cao tốc ra khỏi thị trấn.
*Tôi mới không phải vì quan tâm cô mới ra khỏi nhà!!!!!!!*
*!!! Không phải, đã nghe thấy chưa, đọc môi của tôi [Mã Cẩm Đào rít gào: không phải.gif]
*Tôi...tôi vì có chuyện khác nên mới tới!*
*?Chuyện gì?*
*Cảnh Vân lại tìm cô giúp đỡ, là một vụ án giết người ---- cô phải hứa với tôi, lần này tuyệt đối không được giúp cậu ta*
*---Ay ya! [Nguy rồi.gif]*
*...Cái đó, xin hỏi làm sao mà anh biết vậy?*
*...Anh cũng biết đấy, Anh Thẩm, vốn là có lẽ tôi cũng không đồng ý, nhưng bây giờ bị anh can thiệp như này...
*Hả...biết được...
*Được thôi...Vậy lần này xem như tôi thua, nhưng nói như thế...tôi cũng tham gia....*
Lưu Hà có xúc động bấn hỏi "vì sao" nhưng cứng rắn nhịn xuống, *Hazzz...tùy anh thôi*
*o(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツ!!!!*
*(^___________^)*
*(●”●)*
*<>*
*(-3-)*
*...Có phải anh đang vừa lái xe vừa nhắn tin không vậy?*
*...Hôm nay đã làm phiền cô nhiều rồi cô Lưu tôi thấy giờ cũng không còn sớm nữa cô mau đi nghỉ ngơi đi tôi cũng tập trung lái xe ngủ ngon cảm ơn ngày mai gặp lại...*
...Lưu Hà tắt qq mở baidu, còn nghiêm túc tìm tòi từ khóa: tải xuống gói biểu cảm không nói.
Chương 14: Thẩm anh ta
Cuối cùng thì Thẩm Khâm cũng không làm đến bước chặn tin nhắn của Cảnh Vân. Ngày thứ hai trời vừa sáng, Cảnh Vân đã gọi điện thoại cho cô, "Lại có một vụ buôn bán mong cô giúp đỡ, Lưu đại sư."
"Chiều nay tôi có thời gian." Lưu đại sư đã tính trước được mọi việc trả lời, nhưng mà, cô cũng không rõ đây rốt cuộc là tốt hay xấu --- Thẩm Khâm có tình báo trong công việc đáng lẽ ra cô phải thấy vui mừng, nhưng, Thẩm Khâm thậm chí còn nhanh hơn cả Liên Cảnh Vân thông báo cho cô, điều này khiến người ta phải suy nghĩ, "Cô đến phòng làm việc hay chúng ta gặp nhau ở bên ngoài?"
"Vẫn quy tắc cũ."
Theo quy tắc cũ, 2h buổi chiều, Liên Cảnh Vân đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng làm việc, đưa Lưu Hà lên xe, một bên lái xe một bên tóm tắt vụ án.
"Vụ án này chắc là cô đã từng nghe...Cô làm gì vậy?"
Lưu Hà lấy điện thoại của anh từ đế sạc điện xuống, bỏ điện thoại của mình lên --- Đây là vị trí thu âm tốt nhất trong xe, "Sạc pin, cái pin điện thoại mới này của tôi đặc biệt vô dụng --- Anh tiếp tục."
"Được," Liên Cảnh Vân nghi ngờ liếc cô vài lần, cũng không hỏi kỹ nữa, "Chắc chắn cô đã từng nghe về vụ án này rồi --- đó là vụ dẫm đạp trên tàu điện ngầm hai ngày trước."
Lưu Hà xác thực đã nghe về vụ án này, mấy ngày nay toàn bộ thành phố S thậm chí truyền thông cả nước đã có rất nhiều bài báo về vụ việc này, kinh ngạc, chất vấn, thương tiếc và quy trách nhiệm, cũng xem như là một tin tức thời sự nóng của cả nước." Trong số người chết có người mua bảo hiểm của các anh, hay là cả hai?"
"Có một người." Liên Cảnh Vân nói, "Cô đoán xem số tiền bảo hiểm là bao nhiêu?"
"Bao nhiêu?"
"Một ngàn hai trăm vạn." Liên Cảnh Vân phun ra một con số làm cho người ta sợ hãi, "Trong đó tám trăm vạn tiền bảo hiểm là làm thủ tục ở hai tháng trước."
"Tôi hiểu rồi." Lưu Hà nói, "Người mua bảo hiểm này khí phách lớn a, người ta mất mấy năm mới tích lũy được số tiền bảo hiểm hai trăm vạn, anh ta thì khen ngược, nhảy ra một cái đã làm ra một tin lớn. Thảo nào anh muốn ra khỏi vụ án bảo hiểm xe hơi --- Vũ án kia đã được giải quyết chưa?"
"Vẫn đang trong giai đoạn điều tra phá án, nhưng chỉ còn một số vụ án cũ chưa lấy ra được đầy đủ chứng cứ." Liên Cảnh Vân vừa chuyển hướng xe vừa liếc sang Lưu Hà, "Nói đến chuyện này, tôi còn chưa nhắc cô ---- Vụ án này điều tra thuận lợi được như vậy cũng là bởi vì □□ bị nhổ tận gốc... Khu vực kiểm soát giao thông Thanh Phố hiện đang trải qua một trận động đất lớn, bắt đầu từ văn phòng thành phố, các cành cây dây leo đều được dọn sạch...Nghe nói là có người đã gửi trực tiếp email điện tử lên bộ kiểm tra kỷ luật bên trên. Hơn nữa ngoài vụ gian lận bảo hiểm xe, còn có càng nhiều bằng chứng xác đáng về các vụ án tham nhũng, gần đây nhất đây không phải là lão hổ cùng ruồi bọ đánh nhau sao, anh con ruồi này còn bị một bưu kiện dập tắt.
Ồ.” Lưu Hạ ung dung thản nhiên, "Thế thì người gửi bưu kiện này đúng là không sợ chết, cái sọt cũng dám chọc vào bộ, đánh rắn bất tử, ngược lại phải chịu hại, cái này nếu không đánh chết, anh xử lý hậu hoạn như thế nào?"
"Ha ha ha," Liên Cảnh Viên nhìn Lưu Hà, lại nhìn điện thoại, "Dù có nói thế nào, dù sao mấy anh em chúng tôi cũng cảm ơn cậu ta, tình này tôi nhớ kỹ.
*Hừ, tình của anh, tôi còn không biết sao? [tiểu S mặt hờ hững]
Điện thoại Lưu Hà sáng lên, trước khi Liên Cảnh Vân kịp nhìn rõ cô làm động tác nôn một trận vào người kiêu ngạo nào đó. *làm trò phiền anh đưa tôi tình đi.*
"Vụ án kia sẽ không nói nữa, chờ tín hiệu tới tay chúng ta lại chia đất chia lô/ chia lĩnh vực." Liên Cảnh Vân cũng không để ý động tác nhỏ của Lưu Hà, "Bây giờ sẽ giới thiệu một chút về tình tiết vụ án --- Thứ hai tuần này --- cũng tức vào 8h20p sáng hôm qua, tuyến xe số 2 ở nhà ga xảy ra một tại nạn ùn tắc và giẫm đạp khiến hơn mười hành khách bị thương nhẹ, hai hành khách là Tiêu Ân Hoa và Phương Lập đã ngã xuống sân ga khi tàu vào ga, sau khi va chạm đã tử vong tại chỗ. Trong đó Tiêu Ân Hoa là người mua bảo hiểm của Bảo hiểm Lộc An, anh ta chia ra hai lần mua bảo hiểm ở công ty, tổng cộng là một ngàn hai trăm vạn tiền bảo hiểm, mà ngoài một ngàn hai trăm vạn tiền bảo hiểm của anh ta, bên phía tàu điện đang thương lượng làm thủ tục đền bù với gia đình người bị hại. d+đ~l>[email protected]đ Tổng số tiền của một người phải là hơn hai trăm vạn, thậm chí lên tới ba trăm vạn cũng không phải không có khả năng."
"Đối với công ty mà nói thật bất hạnh, đối với bản thân tôi mà nói có lẽ thực may mắn là công ty xe điện ngầm cũng đứng ra bảo hiểm cho công ty chúng tôi, bất luận thương lượng số tiền bồi thường bao nhiêu thì công ty cũng phải bồi thường ít nhất năm trăm vạn. Vì vậy tổng số tiền trên thực tế của vụ án này là khoảng một ngàn bảy trăm vạn, hẳn là vụ án bảo hiểm nhân thọ lớn nhất của thành phố S năm nay, đồng thời ở ủy ban thành phố cũng treo số, dù sao thì vụ án này có ảnh hưởng rộng, cần mau chóng định tính, tổ điều tra gánh vác thời gian gánh vác áp lực rất lớn, tất nhiên, điều này cũng mang đến cho chúng ta vất vả, bức bách, công tác của điều tra viên cũng cũng càng nhiều áp lực --- Nếu cảnh sát xác định là sự cố ngoài ý muốn, vậy thì chúng ta không lật lại vụ án, một ngàn bảy trăm vạn chỉ có thể theo đó bồi thường đi. Nếu như định tính vì Tiêu Ân Hoa tự sát liên lụy đến người khác thì công ty chỉ cần bồi thường cho phó trạm xe điện ngầm bồi thường cho Phương Lập. Số tiền cũng sẽ giảm đi rất nhiều, nhiều nhất là một trăm vạn là cùng." Liên Cảnh Vân kéo cổ áo vest, "Cho nên cô xem hôm nay tôi đây có phải lại miệng nam mô bụng bồ dao găm không? Vừa sáng sớm đã bị gọi đi họp với người của tổng công ty, còn có cục thành phố bên kia cũng gọi điện thoại đến, tổ trưởng điều tra là tôi nhắc nhở ông bạn làm chủ nhiệm lớp --- Vụ án này anh ta chỉ đích danh mời tôi tham gia...không còn cách nào, vụ án xe nguy hiểm cô thể hiện quá đẹp mắt, bây giờ cô nhưng là có thanh tiếng bên ngoài a, tôm con."
"Anh kéo tôi đi ra ngoài kiếm tiền theo giờ, tôi không phản đối." Lưu Hà không khỏi nhíu mày, "Nhưng không phải tôi đã nói rồi, không thể một mực mê tín vào tâm lý học, chỉ có ở trong hoàn cảnh cảnh tương đối đặc thù tâm lý học mới có thể phát huy một số tác dụng ---"
"Cô xem lại ghi hình thì biết," Liên Cảnh Vân lộ ra cười khổ, "Vụ án này, nó có hoàn cảnh đặc thù nhất, thật là chỉ có tâm lý học mới có thể phát huy tác dụng."
#
"Buổi sáng 8 giờ 20 phút, bởi vì xe điện có trục trặc nên đến giữa đường ray thì dừng xe, tàu tuyến số hai ở một ga nào đó bỏ hai ca không đến ga. Giờ cao điểm sáng sớm, một ga nào đó là ga lớn khác chuyển tuyến số một và hai. Mặc dù nhân viên công tác của tàu điện ngầm ngay lập tức thực hiện công tác điều tiết nhưng trong trạm đám đông vào ga đã tiến vào sân ga số 2 trong vòng ít phút, khiến sân ga bị ùn ứ nghiêm trọng."
Liên Cảnh Vân một bên giải thích, một bên vì theo dõi băng ghi hình bấm rất nhanh. Đầu người chi chít giống như con kiến, bay nhanh đi đầy sân ga. Khi anh đè xuống nút tạm dừng thì sân ga đã bị hướng hai phía, nhân lúc chuyển xe các hành khách chắn, lập, bịt thành một mảnh đen đặc --- tất cả đều là màu tóc, mặc dù các hành khách xếp hàng tự nhiên nhưng chiều rộng của sân ga có hạn, mà cầu thang sân ga cũng liên lục có người lên xuống, hướng đi đã hình thành đội ngũ làm cho cả sân ga đều bao phỉ ở trong bầu không khí hỗn loạn nhẹ.
"Sáng thứ hai, tuyến xe điện ngầm lúc 8 giờ 20 phút. Có thể thấy rằng phần lớn hành khách đều đi làm là chính, ở chỗ này thời gian giao thông tồi tệ nhất sẽ trì hoãn mười mấy phút đồng hồ, cảm xúc của các hành khách đều khá vội vàng, mặc dù nhân viên xe điện ngầm đang cố gắng giữ gìn nhưng số lượng nhân viên có hạn, 8 giờ 26 phút, khi chuyến tàu hướng sân bay Phổ Đông tiến vào trạm. Gi ữa sân ga xảy ra tình trạng chen đẩy hỗn loạn." Liên Cảnh Vân đè xuống điều khiển từ xa, thả chậm băng ghi hình, chuyển đến góc độ chụp tốt nhất, "Có thể nhìn thấy, rối loạn từ phần sau tràn ra phía trước. Ở cửa cầu thang, khoảng cách của đội ngũ bị giảm bớt đến cực hạn, nhưng vẫn liên tục có người từ dưới cầu thang xuống dưới, đi phía trước chen đẩy, vì vậy đã hình thành dao động dồn về phía trước, nhưng mà, người dân thành phố S vẫn rất tuân thủ trật tự, nhân viên làm nhiệm vụ ở xe điện ngầm thổi còi, dòng nguời ngược lại chen đẩy hết sức không đi về phía trước, động tác chen đẩy chậm lại, theo như quan sát, rất khó nói hành khách đứng đầu đã bị chen đẩy, nhưng mà -----"d+đ~l>[email protected]đ
Khi động tác chậm lại, có thể nhìn thấy rõ ràng, hỗn loạn gióng như gợn nước, từ cửa thang lầu khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Nhưng sóng gợn ở đội ngũ đứng đầu đã yếu bớt vì gợn sóng, đám người chỉ lay động rất nhẹ, không có gì gọi là hỗn loạn mất khống chế, cho đến –
Khi phóng chậm lên, cái này như là kịch câm buồn cười vừa ra, không có gì là cảm giác thực tế đánh mất sinh mệnh, một gã hành khách bỗng nhiên lảo đảo đi về phía trước vài bước, có thể nhìn ra được, mỗi một bước đi anh ta đang hết sức giữ cân bằng, cũng vì vậy, ở bên cạnh anh ta có một nam thanh niên bị anh ta túm cánh tay để mượn lực, lại tiếp tục mấy lần tua chậm rồi phóng giữa càng ngày càng nhanh, sau đó che phủ quỹ đạo hai người ----
"Xem từ tốc độ bình thường mà nói, mọi chuyện đều xảy ra trong vòng ba giây," Liên Cảnh Vân lại phóng lại chỗ giữa một lần nữa, quả nhiên, lần này chỉ có thể mở hồ thấy có người túm một người khác quăng ngã xuống, sau đó tàu gào rú mà qua, sau đó còn lại là đám người kinh hoàng cùng lùi về phía sau," Sau khi xuất hiện khủng hoảng gây ra sự cố chen lấn một chút, hơn mười người bị thương, nhưng khó hậu quả nghiêm trọng, cho nên chúng ta bỏ không nói chuyện. Thuận tiện nói cái đề tài mới với người xa lạ, tuyến số hai vẫn không trang bị cửa che chắn cũng không phải vì tiết kiệm tiền, chủ yếu là trên bản thiết kế đặt cửa thông gió sân gà ở một bên, nếu trang bị cửa che chắn thì khi đoàn tàu tiến đến áp lực của gió sẽ thổi bay cánh cửa, cho dù muốn làm cửa thoát hiểm cũng khó khăn --- nhưng chuyện này về sau, phỏng chừng toàn bộ tuyến đều phải làm lại lối thoát hiểm."
"Bây giờ quay lại vụ án, chuyện này dẫn tới sự chú ý của cảnh sát là nhân tố thứ nhất, là tư thế Tiêu Ân Hoa ngã xuống, từ băng ghi hình chậm của sân ga đến xem, Tiêu Ân Hoa ở vị trí này không có khả năng bị đánh mạnh như vậy." Liên Cảnh Vân lại một lần nữa giới thiệu với Lưu Hà một người trung niên trên bàn tròn. "Trương Cục vốn là chuyên gia hình trinh* (theo mình là gồm hình sự trinh sát) giỏi nhất, cũng là tổ trưởng tổ chuyên án, ý kiến của anh ta là, nếu Tiêu Ân Hoa đã bị một xung lực lớn như vậy, thì ít nhất phải còn hơn 20 người ngã xuống."
Tổ trưởng Trương gật đầu với Lưu Hà, giọng anh hơi khàn, "Từ phân tích hình thái cơ thể bị ngã, chắc chắn Tiêu Ân Hoa bị người đẩy xuống. Không phải là chen lấn, không phải lực của một đám người, ở trên phương hướng này ----"
Ở trên băng ghi hình giám sát và điều khiển anh khoanh tròn một chút, "Có một lực rất rõ ràng đụng vào anh ta một chút, cho nên anh ta mới chịu lực mà ngã xuống. Có thể thấy là khi anh ta bị đẩy xuống, bước chân không có lực, là không có một tí ti phòng bị nào, nhưng tất nhiên cũng có thể xác minh phán đoán, đây tuyệt đối không phải anh ta tự sát mà nhảy xuống, vì vậy tên nhóc cậy cũng là uổi phí tâm cơ --- Cái này ít nhất cũng là cùng mưu sát, công ty bảo hiểm các người phải đảm bảo bồi thường."
Ông ta trừng mắt với Liên Cảnh Vân, giọng điệu nói chuyện cũng mang theo súng thương, Nhưng Liên Cảnh Vân không để ý chút nào, "Mưu sát cũng có khả năng là người bị hại sai khiến, thầy Trương ---- Tình huống của Tiêu Ân Hoa thuộc loại lừa bảo hiểm hiểm báo động đỏ, tôi vẫn không thể bỏ qua khả năng tự sát."
"Hừ!" Tổ trưởng Trương dùng sức hừ anh một tiếng, "Tầm thường, bè lũ xu nịnh!"
Liên Cảnh Vân cười mờ ám vài cái, tiếp tục giới thiệu cho Lưu Hà, "Tiêu Ân Hoa là một tình huống mua bảo hiểm, cuối năm 2013 ông ta mua bảo hiểm kỳ hạn 10 năm ở công ty, 400 vạn tiền bảo hiểm sinh tử lưỡng toàn bảo hiểm nhân thọ, lúc đó gia cảnh của Tiểu Ân Hoa tương đối giàu có, bản thân ông ta kinh doanh một gian buôn bán bên ngoài công ty, bởi vì nghiệp vũ phải thường xuyên đi Châu Phi công tác, ý thức phiêu lưu cũng tương đối mạnh, cho nên ném vào một tờ phiếu bảo hành, nếu gặp chuyện không may, tiền bảo hiểm cao nhất 400 vạn, không có việc gì thì đến kỳ vẫn đáo hạn bảo hiểm, thậm chí có thể trả lại cho cô toàn bộ phí bảo hiểm, đây là phiếu bảo hành bình thường nhất của bảo hiểm nhân thọ. Công ty bảo hiểm tránh đúng là món này đó là không cho vay hay đặt lãi trong vòng 10 năm. Vì vậy trước tiên chúng ta có thể bỏ qua, đến phần phân tích trọng điểm, tháng trước Trương Ân Hoa đã mua một tấm bảo hiểm lớn khác ---số tiền bảo hiểm 800 vạn, định kỳ bảo hiểm nhân thọ là 2 năm."
"Định kỳ bảo hiểm nhân thọ là không trả lại hay đáo hạn, nếu đương sự không phải là trong thời gian ngắn phải làm công việc có độ nguy hiểm rất cao, loại định mức lớn ngắn hạn này chỉ ra, bộ phận kiểm soát rủi ro của chúng ta cần bắt đầu điều tra, người lừa bảo hiểm phiêu lưu lớn nói, nếu như làm việc là người thứ 3 mua bảo hiểm, đương sự còn diendanlqđ mạo hiểm rất lớn bị kẻ giết người lừa bảo hiểm, chúng ta phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, không thể thêm số lượng công việc cho thầy Trương ---" Liên Cảnh Vân nháy mắt mấy cái với tổ trưởng Trương, lấy được một quả xem thường, "Kết quả của bộ phận kiểm soát rủi ro là, Công ty của Tiêu Ân Hoa15 năm lỗ vốn nghiêm trọng, ông ta mua bảo hiểm trước 1 tháng, đến kỳ của ngân hàng cho vay, ông ta vay tiền của người cho vay nặng lãi nhưng thủ tục vay không làm được, tài chính hoàn toàn đứt gãy, tiền nợ kim ngạch, ba tháng trước là khoảng 500 vạn, lãi sinh lãi 3 tháng tiếp theo, chắc là muốn có số tiền 800 vạn này."
"Anh nói Tiêu Ân Hoa gia cảnh giàu có, sao không bán nhà bán xe trả nợ? Phải đi lên con đường lừa bảo hiểm này sao? Đây nhưng là ông ta lấy mạng đổi tiền trả nợ." Tổ trưởng Trương hỏi.
"Nhà của Tiểu Ân Hoa có hai phòng ở, đều có 2 lần cho vay." Liên Cảnh Vân lắc đầu, "Đương nhiên, đây là nói vuốt đuôi của bên kiểm soát rủi ro, nếu sớm điều tra ra kết quả, đơn của công ty này căn bản là sẽ không nhận...Ngày hôm qua thoát hiểm về sau mới ra điều tra báo cáo, đã chịu hơn nửa năm đồng Euro, đô la liên tục bị giảm giá trị ảnh hưởng, công ty của Tiêu Ân Hoa lỗ vốn rất nghiêm trọng, chỉ còn cái vỏ mà thôi, ông ta cơ bản đã cùng đường, hơn nữa dưới tình hình kinh tế thế này,
//