Chỉ Vì Gặp Cậu

Sáng sớm, Kim Tuệ Nhi quyến luyến chăn gối, cô không nhớ mình đã tắt báo thức bao nhiêu lần nữa. Tuệ Nhi nằm đó tận hưởng tiết trời se se lạnh, không lo lắng, không nghĩ suy việc quá khứ hay việc tương lai. Cô thật ra đang chủ quan mình ở gần nhà thầy chủ nhiệm, không lo bị bắt nội quy, không lo bị trách mắng, hay là...đúng rồi, hay là cô chắc chắn Hứa Thiên không bao giờ để cô trễ học. Lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng cô nhăn nhó nhắm mắt bước xuống giường.
Tuệ Nhi mặc một bộ đồ ngủ mỏng toanh, trên vai còn có dấu chỉ bị sùi đi. Theo thói quen cô bước ra cửa canh chừng mấy chậu xương rồng, không khó để cô nhận ra vài chậu cây hôm nay mất đi sức sống. Tuệ Nhi nhìn trước nhìn sau không thấy Kim Tống Bách đâu cả, mới sáng sớm ba có thể đi đâu, trời còn lạnh như vậy.
Cô lười biếng lấy cốc nước bắt đầu đánh răng, thỉnh thoảng theo phản xạ cơ thể, Tuệ Nhi rụt cổ lại một cái. Rõ ràng hôm nay đã lạnh hơn rồi. Không biết tên Hung Thần ấy ra sao, chưa khỏi đau đầu mà lại gặp thời tiết thế này, thôi, không đến đón mình còn hơn.
Vừa nghĩ xong thì cô nghe tiếng phanh xe trước ngõ, Hứa Thiên phấn khởi đưa tay vẫy vẫy Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi còn ngậm đầy miệng kem đánh răng lại bị Hứa Thiên bắt gặp, lập tức bực bội quay lưng ra ngoài.
Hứa Thiên trở lại lớp sau vài ngày bị giày vò thể xác lẫn tinh thần, tất nhiên hôm nay phải phấn chấn hơn rồi. Cậu do dự đứng trước cổng, đồng minh không thấy đâu, làm sao cậu dám bước vào. Cứ đành vậy, Hứa Thiên ngồi trên xe chờ đợi.
- Con trai, hôm nay đã có thể đi học rồi sao? - Kim Tống Bách từ phía sau tiến đến vỗ vai Hứa Thiên, vui vẻ cười nói.
- Ây, chú. Con đã khỏe rồi a. Phải rồi, chú đi đâu sớm vậy, con tìm mãi không thấy - Hứa Nịnh Hót.
- Sáng nay chú thấy trời lạnh hơn rồi nên ra chợ nhỏ mua cho bà cháu Tiểu Nhi vài chiếc áo ấm. Con mới khỏi bệnh sao không mặc nhiều áo vào. Đi, đi vào trong với chú.

Kim Tuệ Nhi lúc này đang loay hoay ở tủ quần áo, cô không phải tìm đồ cho mình mà đang kiếm áo ấm cho bà nội. Bà nội hiện tại vẫn nằm trong phòng, sức khỏe bà càng ngày càng yếu đi rồi, đồ mỏng, chăn mỏng, nhìn bà mà Tuệ Nhi thấy đau lòng.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tuệ Nhi vừa cắm cúi trong tủ đồ vừa hỏi: "Ba a, quần áo ấm của bà nội đâu hết rồi? Ba có sạc túi chườm nóng cho bà không vậy, lạnh như thế này...". Không nghe Tống Bách lên tiếng, Kim Tuệ Nhi tiếp tục: "Ba mới sáng đã không thấy đâu, có phải định bỏ con với bà nội lạnh chết hay không hả?"... "Ba a, ba cũng phải mặc áo ấm vào đó, con vừa đốt bếp lửa, ba ra sau ngồi cho ấm"
"Con xem, nha đầu này lúc nào cũng cằn nhằn chú như vậy!" - Kim Tống Bách cười cười khó xử.
"Cái này con đã được thỉnh giáo rồi a" - Hứa Thiên kéo ghế ngồi.
Kim Tuệ Nhi dừng tay, lập tức quay phắt ra nhìn hai người đang nói chuyện. Lúc này cũng cảm thấy cả cơ thể ấm lên được một chút rồi. Ba giấu giếm con liên lạc với hắn ta còn chưa nói đi, đằng này còn mang hắn vào nhà chọc tức con gái mình, rốt cuộc con hay cậu ta mới là con của ba?Tuệ Nhi không nói không rằng tiếp tục quay lại lục lọi đồ đạc, cuối cùng tìm được chiếc khăn len sẫm màu, khăn này hình như cô chưa bao giờ thấy ai trong gia đình sử dụng, đừng nói là của hồi môn đi? Đồ đạc trong nhà Kim Tuệ Nhi chia làm hai loại, một là hàng giới hạn, có chiếc thứ nhất thì sẽ không còn chiếc thứ hai vì hầu hết đã lỗi thời, cũ kỹ, hai là của hồi môn, thời gian gần không thấy ai sử dụng, cũng không rõ chức năng của nó là gì.
Tuệ Nhi ngắm nghía chiếc khăn một lúc, cuối cùng mang nó vào phòng cho bà nội, sẵn tiện lấy túi chườm trên bàn bà mang đi sạc.
Kim Tống Bách thấy cũng không còn sớm, ông còn phải chuẩn bị đi làm, liền giao Tuệ Nhi lại cho Hứa Thiên: "Con ở đây đợi nó, chú đi chuẩn bị một số thứ", sau đó đi ngang phòng mẹ mình gọi Tuệ Nhi: "Con ra đây mang số quần áo ấm này cho bà nội, ba có mua cho con vài chiếc áo, nhớ mặc nhiều vào"

Tuệ Nhi nheo mắt nhìn ra cửa phòng: "Ba mua nhiều như vậy, tại sao không có cái gì cho mình đi, ba a, ba nghĩ mình là thần thánh không biết lạnh hay sao"
"Không sao đâu, ba không lạnh"
"Không được" - Tuệ Nhi bước ra, một tay ôm đóng đồ, một tay lục tìm, cuối cùng tìm ra một chiếc áo màu tối cỡ rộng đưa cho ba - "Ba mặc cái này đi làm"
"Ba nói được rồi, con tranh thủ đi học đi, Hứa Thiên chờ lâu rồi đó" - Tống Bách khua tay.
"Ba!" - Tuệ Nhi dứt khoát, cứ như là ba không mặc là không được, con sẽ không bỏ qua. Cuối cùng Kim Tống Bách cũng phải thỏa thuận với con gái, ông mặc chiếc áo vào, mỉm cười đi ra sau.
Kim Tuệ Nhi ra ngoài bưng một bát cháo đã được giữ ấm mang vào phòng cho bà nội, sau đó ngay cả nhìn cũng không nhìn Hứa Thiên một lần, cô đi thẳng vào phòng. Chưa đầy năm phút đã mang balo bước ra, tác phong thật công nghiệp. Hứa Thiên bất ngờ đứng dậy nhếch mài, không phải chứ, đâu phải cậu đang đi nghĩa vụ quân sự.

- Còn không đi - Tuệ Nhi đi ngang qua Hứa Thiên, đưa khủy tay thụt vào hông cậu một cái khá mạnh.
Hứa Thiên lập tức nắm balo cô kéo lại: "Đi đâu, chưa mặc áo ấm vào đã đi, cậu muốn lạnh chết hay sao?"
"Tôi thích" - Tuệ Nhi cọc lóc.
"Thích cũng không được" - Lần này Hứa Thiên có vẻ rất kiên định - "Cậu không mặc vào thì đừng hòng đi học"
"Vậy cậu đừng đi học" - Kim Tuệ Nhi không thể nào bị uy hiếp.
"Cậu đừng giỡn với tôi" - Hứa Thiên vừa nói vừa đi thẳng vào phòng Tuệ Nhi, cậu lật qua lật lại đóng đồ lúc nãy Tuệ Nhi để trên giường chưa kịp xếp vào, cuối cũng chọn ra chiếc áo vừa vặn với cô. Cậu đi ra làm một lượt các động tác, lấy balo của Tuệ Nhi, mặc áo vào cho cô. Tuệ Nhi bất giác nhìn Hứa Thiên chầm chầm, đừng nói đang nghĩ tôi là con gái cậu đi. Nghĩ thì nghĩ vậy, tỏ ra không khuất phục như vậy nhưng thực tế cô cũng không lấy điều này làm bài xích. Kim Tuệ Nhi giấu ý cười vào trong, liếc nhanh Hứa Thiên một cái rồi đi ra cửa.
"Nè, cậu có định thi đá bóng tỉnh không?" - Tuệ Nhi chọc chọc ngón tay lên lưng Hung Thần.
"Đủ rồi, tôi muốn bình yên. Dù sao vui cũng đủ rồi. Tôi bây giờ chỉ mong hằng ngày có thể đạp xe đạp như vậy" - Hứa Thiên rất có tiềm năng, nói chuyện không lần nào không đi lạc chủ đề ban đầu.

"Như vậy thì liên quan gì đi xe, mà việc thi bóng tôi thấy cũng đúng, dừng ở đây được rồi"
"Tôi biết ngay cậu sẽ bảo vậy nên quyết định trước luôn đó" - Hứa Thiên quay ngang một bên cười tươi. Tiếng cười xen lẫn tiếng gió đầu đông, niềm vui cuộn tròn trong tiết trời se lạnh, bánh xe lăn đều, để lại phía sau những hờ hững bất đồng của những ngày đầu gặp gỡ.
Tuệ Nhi vừa vào phòng chờ nhận sổ đầu bài thì đã gặp thầy chủ nhiệm. Thầy Trương Hàn đưa cô một chiếc chìa khóa dùng để mở tủ cất giữ đề ôn tập. Tuệ Nhi giật mình nhớ ra mình đã học những bài gần cuối của chương trình học kỳ 1, vậy là cũng đến lúc ôn tập cho thi học kỳ rồi.
Tuệ Nhi về lớp, cô thử mở chiếc tủ bí mật kia, một đóng đề ôn đập vào mắt mình, cô đang tưởng tưởng ngày đóng đề này vơi đi thì mình còn lại bao nhiêu cân. Bắt đầu từ ngày mai, cả lớp đã phải bước vào giải đề thi học kỳ rồi, tự nhiên thấy lòng lâng lâng thế nào.
Những phút ôn bài đầu giờ từ thời khắc này đều trở nên căng thẳng. Lớp phó trật tự chuyển xuống ngồi bàn cuối cùng, nhân danh người quyền lực nhất nơi này. Bởi vì bất cứ lớp học nào cũng vậy, việc gây ồn luôn là vấn đề nan giải, dù giáo viên có dùng bất kỳ hình phạt hay biện pháp nào thì cũng không hạn chế hay ngăn cản được. Kha Thanh Hạo không ôn bài, không làm bài, cậu ngồi cắn bút ngó từ dưới lên trên, từ trái sang phải.
Lớp học người chuyền giấy người giao tiếp bằng mắt. Riêng Hứa Thiên không ngần ngại điều gì, cậu quay cả người về phía bên phải của mình, áp mặt xuống mặt bàn nhìn Kim Tuệ Nhi. Tuệ Nhi ban đầu chăm chú đọc sách không thèm để ý Hứa Quái Thú, cuối cùng vì không chịu nổi bị người khác để ý mà quay sáng véo tai Hứa Thiên.
Ở đời thật nhiều bất công, Kim Tuệ Nhi rõ ràng cũng góp phần làm ồn, vì chẳng phải có cô tương tác thì Hứa Thiên mới tiếp tục chọc ghẹo hay sao, vậy mà danh sách đen những học sinh làm ồn trong giờ hành chính lại có mỗi Hứa Thiên. Kha Thanh Hạo thừa biết cậu ghi tên lớp trưởng vào đây cũng vô ích, bởi vì khi trao hình phạt giáo viên cũng tự động tránh né cán sự. Đa phần do những cán sự lớp khá ngoan ngoãn và thân thuộc với giáo viên, hơn nữa họ lại có công giữ gìn và phát triển lớp học. Một học sinh cá biệt khi có thêm nhiều tài lẻ khác thì giáo viên sẽ cho rằng họ không lo học hành, những tài năng kia chỉ là phần phụ, vốn không cần thiết có, chỉ làm phân tâm học sinh từ việc học mà thôi. Ngược lại, một học sinh học giỏi mà có thêm một khả năng nào đó thì giáo viên sẽ hết lòng ca ngợi, cho rằng học sinh đó không những giỏi việc học mà còn giỏi thêm việc khác. Mọi thứ trong cuộc sống đều bất công tương tự như vậy! Nhưng nghiêm túc mà nói, Hứa Thiên không quan tâm tới những bất công đó, cậu chỉ biết hiện tại được nói chuyện với Tuệ Nhi là vui rồi.
Vì vậy mà, lớp phó thể thao văn nghệ sẽ diện kiến chủ nhiệm vào cuối tuần này, có lẽ đối với Kim Tuệ Nhi, ngày hạnh phúc ngắm nhìn người kia bị hình phạt không còn xa nữa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui