Hôm nay đã là thứ năm, ngày môn bóng đá bước vào ngày thi bán kết. Kỳ này lớp 1 khối 10 sẽ đối đầu với lớp 5 khối 10.
Mấy ngày nay mặc dù vẫn đến đón rước Kim Tuệ Nhi đều đặn nhưng sinh khí Hứa Thiên vẫn không thấy có dấu hiệu tốt hơn. Cậu không nhăn nhó, không hung dữ, khuôn mặt lạnh tanh vô tình cự tuyệt tiếp xúc với bất cứ người nào. Đến giờ phút này, Hứa Thiên cơ hồ vẫn chưa biết được đối thủ của lớp cậu là ai.
Đã là 1 giờ rưỡi chiều, các lớp học nhanh chóng tụ tập lại để xem bán kết. Kim Tuệ Nhi ở lại trường nên sớm đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho các cầu thủ lẫn cổ động viên. Ngược lại Hứa Thiên buồn chán để xe đạp lại trường, nhờ chú Đại Thành đưa đón.
Hứa Thiên mặc bộ đồ thể thao đỏ chói uể oải tiến đến vị trí cổ động dành cho lớp mình. Cả lớp thấy cậu một trận ồ à tay bắt mặt mừng. Hứa Thiên đơ đi một hồi, khóe miệng hết cách phải cố nhoẻn cười, cậu cảm giác Kim Tuệ Nhi đang nhìn mình, liền giả bộ không thấy, trực tiếp nhìn thẳng ra sân bóng.
“Này, hôm nay chỉ chuẩn bị thức uống cho lớp cậu thôi sao?” - Hoàng Siêu tiến lại gần Tuệ Nhi, hất vai chọc ghẹo.
“Dư thừa, chẳng lẽ bà đây phải mang nước phục vụ lớp cậu.” - Kim Tuệ Nhi bĩu môi.
“Cậu nhớ đó, tớ nhất định nock out lớp cậu” - Hoàng Siêu đưa tay véo má Kim Tuệ Nhi, chính xác là không quan tâm sự có mặt của Hứa Hung Thần.
Kim Tuệ Nhi giẫm lên chân Hoàng Siêu: “Cậu sao có thể, cậu thắng được lớp tớ, Kim Tuệ Nhi này lập tức gọi cậu 2 tiếng ông ngoại”
Sau khi Hoàng Siêu rời đi. Kim Tuệ Nhi liền cảm nhận được xung quanh ngột ngạt, chút không khí còn sót lại đã bị đông cứng, hơi lạnh phả từ sau ót cô xuống dọc sóng lưng. Kim Tuệ Nhi quay lưng lại, đụng phải tấm ngực đàn ông.
Khi nãy nhìn thấy Hoàng Siêu, Hứa Thiên có chút bất ngờ, nắm áo Lưu An hỏi han mới biết lớp cậu sẽ đá cùng lớp tên họ Hoàng đó. Sinh khí từ đâu lan tỏa khắp cơ thể, đây tuyệt đối không phải loại sinh khí tốt đẹp, vì thực tế làm cho tâm trạng Hứa Thiên cực kỳ xấu.
“Cậu không phải định cổ vũ cho kẻ thù chứ?” - Hứa Hầm Gan.
“Tôi có kẻ thù sao? Tại sao lại không biết?” - Kim Tuệ Nhi sau khi va phải tấm ngực vững chãi của Hứa Thiên không khỏi chao đảo, cố gắng vuốt vuốt lại mấy sợi tóc, ngang ngực hỏi lại.
“Cậu còn giả vờ, nếu thật vậy thì cậu đúng là đồ bán đứng” - Hứa Thiên đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần, chính là khi nào mới thôi thói cay độc đó với Tuệ Nhi.
“Bán đứng ông nội cậu, nói một câu nữa tôi lập tức đập cậu gãy chân” - Kim Tuệ Nhi thật sự nóng giận.
“Đấy, chưa gì đã ra mặt. Tôi đụng chạm hắn cậu liền đòi đập tôi” - Hứa Thiên thấy Kim Tuệ Nhi hình như không đùa giỡn, muốn nhẹ giọng một chút, nhưng lại không kiềm chế được mà liên tiếp bốc đồng.
Kim Tuệ Nhi nghiếng răng ken két, dù sao cậu ta cũng là dự bị, bây giờ nếu thật sự ra tay, lát nữa thiếu người thì không ổn. Kim Tuệ Nhi cố gắng kiềm chế hai tay linh hoạt của mình, liếc Hứa Thiên một cái khiến cậu chục năm sau vẫn khắc sâu trong tâm khảm.Hứa Thiên à, Kim Tuệ Nhi không đơn giản, cô ấy thật sự có thể một phát biến cậu thành kẻ què.
Hứa Quái Thú nhìn theo Tuệ Nhi cười hừ một cái, sau đó vào đội bóng dằn xếp, cậu chính xác là phải có trong đội hình chính đó.
Đã đến giờ G, hai đội bóng chính thức vào chào sân. Hứa Thiên thật sự khiến cô Dương và cả lớp hoa cả mắt, không biết được mà lần. Lúc thì bảo không chơi, lúc thì kiên quyết phải tham gia cho bằng được. Với họ thì lạ, nhưng với Kim Tuệ Nhi đó là chuyện thường ngày của huyện mà, chẳng phải Kim Tuệ Nhi luôn cho hắn là kẻ lưu manh tâm thần phân liệt hay sao.
Hai đội trưởng bắt tay nhau, không phải chứ, đây thực chất không phải là giao lưu chào hỏi mà là đấu mắt đó. Hoàng Siêu nắm tay Hứa Thiên siết thật mạnh, ngược lại Hứa Thiên lại vô cùng thả lỏng, đổi lại ánh mắt như cung tên, có thể xuyên thấu tâm hồn người khác.
“Cậu đổi ý cũng nhanh thật đó. Chắc chắn là muốn chiến đấu với tôi.” - Hoàng Siêu cười hề khinh bỉ - “Trận đấu này quả thật là một cuộc chiến, nhưng chuyện tình cảm với Kim Tuệ Nhi không phải là một đấu trường, nếu cậu xem Tuệ Nhi là trò chơi, trong lúc thích thú mà ngoan cố muốn giành lấy, tôi tuyệt đối không để cậu đạt được.”
Hứa Thiên hai mắt ngưng trệ, sau đó rất nhanh liền chớp vài ba cái như muốn che giấu điều gì. Cậu thật sự chỉ xem Tuệ Nhi là một món đồ chơi hay sao, nếu thật sự như vậy, cậu không có tư cách nhận được sự quan tâm ấy từ cô.
Hoàng Siêu buông tay Hứa Thiên ra, trở về vị trí của mình. Cậu không có ý muốn công kích Hứa Thiên, chỉ vì cậu thật sự cảm thấy Hứa Thiên đã vượt quá giới hạn chịu đựng của mình. Hoàng Siêu hoàn toàn không thể trả lời, liệu Hứa Thiên có thật lòng với Tuệ Nhi, hay chỉ nhất thời muốn có nó, hay tại vì không vừa mắt Hoàng Siêu mà Hứa Thiên không muốn buông tha Kim Tuệ Nhi. Dù gì đi nữa thì, chỉ cần ai một đơn vị tổn hại tinh thần thể chất Kim Tuệ Nhi, Hoàng Siêu đều muốn trực tiếp chôn sống hắn. Không thể phủ nhận tình cảm cậu dành cho Kim Tuệ Nhi rất nhanh chóng, nhưng lấy số liệu ra để ước tính, cân đo đong đếm, nhất nhất là điều không thể. Cậu không mãnh liệt, không hối hả, chính xác là tình cảm đằm thắm, kiên nhẫn bên cạnh bảo vệ, nhắc nhở chuyện vui, thực tâm muốn xóa hết nỗi buồn của Tiểu nha đầu ấy.
Hứa Thiên vì mải mê suy nghĩ về lời nói Hoàng Siêu mà không chạy theo hướng bóng, cậu cơ hồ không đem quả bóng để vào mắt, hai chân yếu ớt chạy bước nhỏ chậm chạp quanh sân.
“Hứa Thiên, nhận bóng” - Lưu An vừa cướp được bóng, bị ba kẻ thù vây lấy liền mong mỏi gửi gắm quả bóng vàng này, thấy Hứa Thiên đang đứng đối diện khung thành lớp 5, liền gọi.
Hứa Thiên nghe gọi, gương mặt ngớ ngấn nhìn về Lưu An. Quả bóng được Lưu An ảo diệu cho xoáy vài vòng, chạy nhanh đến chân Hứa Thiên, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần lăn vào khung thành lớp 5, nhưng rồi thất vọng sa vào lòng Hoàng Siêu.
Hoàng Siêu hất bóng lên cao, ưởng ngực đón lấy quá bóng đang rơi xuống, dùng chân sút thật mạnh, không gặp chướng ngại mà trực tiếp lao thẳng vào khung thành lớp 1.
Nghe tiếng hò hét phía khán giả, Hứa Thiên mới giật mình thoát khỏi câu chuyện vòng vo khi nảy.
Kim Tuệ Nhi lộ hẳn vẻ mặt thất vọng, mắt không nhìn về Hứa Thiên, tìm một chỗ trống quanh đó mà tùy tiện ngồi xuống. Kim Tuệ Nhi biết Hứa Thiên không được tập trung, nhưng không biết vì chuyện gì mà cậu như vậy.
Lưu An vò đầu bứt tóc: “Hôm nay cậu làm sao vậy? Đã vào thì đá cho đàng hoàng”, xong rồi không nghỉ hơi mà chạy theo quả bóng.
Ngay lúc Hứa Thiên chưa kịp nắm bắt thông tin quả bóng thì đội lớp 5 đã tặng khung thành lớp cậu một quả bóng ngọt ngào nữa.
Cả lớp im lặng. Rõ ràng đều nhìn thấy lớp bọn họ chạy khỏe và dẫn bóng tốt hơn lớp 5, nhưng sao liên tục bị bóng xuyên. Có phải hôm nay trước khi thi đấu chưa cúng heo quay, chưa thắp nhang, à hay là do ngày giờ xuất hành và vị trí không tốt.
Hồ La La thấy không khí trầm xuống, liền đứng dậy hô thật to “Lớp 1 vô địch” rồi đưa hai tay ngoắc ngoắc bảo mọi người hò hét lên. Kim Tuệ Nhi cười hiền hòa quay lại nhìn cả lớp: “Đừng nản”, sau đó như người điên, ngông cuồng cầm vỏ chai nước đập mạnh vào nhau la hét.
Cô Dương không khỏi buồn cười, cả lớp như vậy mà cổ động nhiệt tình trở lại.
Mới vài phút đầu đã như người mất hồn, Hoàng Siêu không chần chừ khẳng định kẻ này đang bị lời nói qua loa của mình tác động, người như vậy dùng cái gì để bảo vệ Kim Tuệ Nhi. Cậu bắt lấy quả bóng, chạy lượn lờ đến bên Hứa Thiên: “Sao? Tớ có thể đưa bóng cho cậu?”
Hứa Thiên cảm thấy bị coi thường kinh khủng, trong nháy mắt lộ ra vẻ lưu manh, đưa hai tay nắm lấy cổ áo Hoàng Siêu sốc lên, cơ mặt căng cứng, gân xanh đã bắt đầu chạy mạnh mẽ trên trán: “Cậu....”
Hứa Thiên giơ tay lên định đánh, Lưu An đã chạy đến ngăn cản. Cả sân bóng nhốn nháo. Trọng tài rút ra một thẻ màu cam nổi bật được gọi là Chấn Hoa.
Ở Chấn Hoa thịnh hành ba loại thẻ tử thần, bất kỳ học sinh nào cũng đều ngán ngẩm. Quyền lực nhất là thẻ đỏ, được sử dụng để đuổi học học sinh. Khi bọn họ đánh nhau gây ra hậu quả nghiêm trọng khó lòng cứu vãn, thẻ này sẽ được ban hành.
Kế tiếp là thẻ vàng. Được sử dụng để kỷ luật học sinh, khi bọn họ đánh nhau gây xây xác, vô lễ và xúc phạm giáo viên, trường học, phụ huynh và cả các chú bảo vệ, các cô lao công. Lần đầu nhận thẻ sẽ bị phạt đứng giữa cờ mỗi buổi sáng đầu tuần, làm bản kiểm điểm, cộng với tất cả các bài kiểm tra miệng của tất cả các môn sẽ được con số không tròn trĩnh. Lần thứ hai nhận thẻ sẽ bị kỷ luật trước toàn trường, hạ hạnh kiểm xuống một bậc, cho dù điểm số cao thì học lực cả một năm cũng không được loại giỏi. Lần thứ ba khó lòng chấp nhận, đó là ở lại một năm học.
Loại thẻ coi như dễ thở nhất đi, đó là thẻ cam. Những tội như quay cóp, gây ồn ào, làm mất vệ sinh, không bài vở đầy đủ, trốn học sẽ nhận nó. Tội dù rất nhỏ nhặt như viết bậy lên bàn hay khạc nhỏ bừa bãi mà bị phát hiện đều lãnh một thẻ. Khi nhận được ba thẻ cam, lập tức được xướng tên lên danh sách học sinh tiêu biểu, ưu tú xuất hiện khắp bảng thông báo của trường, may mắn còn được nhận thêm 1 thẻ vàng nữa.
Đặc biệt thẻ cam nguy hiểm này còn được sử dụng trong hội thao. 1 thẻ tức là dừng thi đấu 1 hiệp, 2 thẻ lập tức dừng hẳn thi đấu.
Vậy là Hứa Thiên sẽ được vào ghế khán giả nghỉ ngơi vài chục phút còn lại, nếu như hiệp sau còn muốn tham gia, có thể cho vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...