Chỉ Vì Gặp Cậu

Hoàng Siêu sau khi biết chuyện vừa xảy ra thì ngay hôm sau tìm tới lớp Tô Hân.
“Đã lâu không gặp, giải lao cậu rãnh không?” - Hoàng Siêu đứng tựa lưng vào cửa lớp Tô Hân. Từ sáng sớm cậu đã đến đứng ở đây.
“Tớ vẫn luôn đi theo cậu đó chứ, chỉ tại cậu vô tình không để ý thôi” - Tô Hân giấu ý nghĩ đó vào lòng, miệng mỉm cười: “Tất nhiên được, lát nữa hẹn ở căn tin”
Hoàng Siêu nhếch miệng một cái rồi bỏ đi. Tô Hân, cậu thật giỏi giả bộ, cậu đã bỏ công sức che giấu việc xấu của mình thì tớ cũng không nỡ lòng hoang phí ý tưởng của cậu.
- Sao, mới đây đã nhớ tớ rồi à? - Tô Hân ngồi xuống trước mặt Hoàng Siêu. Cô vì tâm tình quá mức vui vẻ mà không điều tiết được lời nói. So với Châu Băng thì Tô Hân tay nghề còn yếu kém rất nhiều.
- Mới đây? Không phải lần cuối chúng ta gặp nhau là buổi chụp ảnh đề tài giáng sinh năm rồi hay sao? Hơn nửa năm rồi đấy?
- À, lâu lâu tớ cũng có thấy cậu dưới sân trường, nhưng đứng xa quá, không tiện gọi - Tô Hân cố gắng nói chuyện thật tự nhiên.
- Ừ, thứ 5 này lớp tớ sẽ vào bán kết đá bóng rồi, tớ định ngày mai đi khu giải trí số 8 chơi cho thoải mái tí, cậu đi cùng tớ không? - Hoàng Siêu nhóm người lên phía trước, bày ra vẻ mặt ngây thơ vui vẻ nhất có thể, từ tốn mà thuyết phục Tô Hân.
“Được lắm! Cuối cùng cậu cũng nhớ đến người bạn này” - Tô Hân đắc ý nghĩ ngợi - “Được chứ! Chiều mai cậu đến đón tớ nhé!”

“Tất nhiên rồi, vậy 3 giờ chiều mai gặp lại.” - Hoàng Siêu nói rồi đứng dậy thủng thẳng đi một mạch, y như con người kia vốn là vô hình, có việc nhờ tới thì giả bộ thấy họ, nhờ vã xong rồi thì đá văng như quả bóng. Đây là thể loại gì đây? Vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút dán ư?
Tô Hân cảm giác mùa vụ lại về, nhìn xung quanh đều thấy một màu xanh mơn mởn, chim sâu còn đầy rẫy ra đó, vậy mà cây trái vẫn hết mực xanh tươi, sắp thu hoạch. Tô Hân không ngần ngại nở nụ cười tươi rói, nụ cười này đã làm biết bao nam sinh chết điêu chết đứng.
Tô Hân là con gái duy nhất của thầy hiệu trưởng trường cấp 2 Chương Dương ngày xưa Hoàng Siêu theo học. Đây là kiểu con gái vừa đủ, học hành kha khá, có sở thích chụp ảnh, tất nhiên những bức ảnh hết mức sáng tạo, đề tài ngày Tết nhất định được cô thêm hiệu ứng màu sắc vào thành một ngày lễ halloween đúng nghĩa, còn có những bức ảnh ngày đông sẽ trông lạnh lẽo tươi sáng như những ngày mưa dầm nước lũ vậy. Tài năng này thực chất mà nói rất hiếm có, khó ai có thể sáng tạo đến độ đổi trắng thành đen, đổi đen thành không khí yêu đời như vậy.
Chưa kể, ngày nhỏ được học hành rất tử tế, cô một ngày mà nói phải đón tiếp năm bảy người thầy, học xong quốc ngữ thì sẽ được hậu phương cung cấp vũ khí là cốc nước lạnh sảng khoái, sau đó sẽ bước vào phòng tiếp chiêu thầy giáo anh ngữ. Toán, xã hội, mỹ thuật, âm nhạc cứ như vậy thay phiên. Thầy giáo dạy càng ngày càng hứng thú, học trò ngủ đến đỗi hình thành hội chứng béo phì cấp cao.
Sau khi lên cấp 2, chẳng biết vì sao ông trời thương tình cho Tô Hân nhan sắc mỹ miều, nhanh chóng trở nên nổi tiếng khắp trường. Đa số bọn họ tung hô theo kiểu “con gái hiệu trường đã ngoan hiền còn xinh đẹp“. Vậy là Tô Hân lập tức mang trên mình danh hiệu hoa khôi Chương Dương do quần chúng đam mê hình thể bầu chọn.Ở đời nghịch lý một chỗ, gái ngoan lại rất thích trai hư, Tô Hân cũng vì lí do đó mà theo đuổi Hoàng Siêu từ năm lớp 7 đến nay, Hoàng Siêu có biết điều này hay không cũng chẳng ai rõ, nhưng dẫu sao thì tình cảm bạn bè bọn họ rất khá và ngày càng tiến triển.
Tô Hân không thích Kim Tuệ Nhi cũng phải, vì từ ngày chiếc máy ảnh Hoàng Siêu bị rơi hỏng đến bây giờ, Hoàng Siêu không một lần hẹn Tô Hân đi đây đó chụp ảnh nữa. Nói vậy nhưng sự thật là Hoàng Siêu đã đá văng Tô Hân từ hồi giáng sinh năm ngoái rồi. Phụ nữ đố kỵ đã là chuyện bình thường, đằng này đố kỵ vì một người đàn ông vốn còn bình thường hơn nữa.
Hoàng Siêu có mặt tại nhà Tô Hân vào lúc 5 giờ rưỡi chiều, lí do rất hợp lí, 3 giờ chiều trời vẫn còn nắng nên không tiện đi lại, hơn nữa, “những điều tuyệt vời luôn xuất hiện sau cùng, tớ là một người rất đặc biệt, Tô Hân, cậu nói xem có phải không?“. Hoàng Siêu vểnh đôi môi mỏng lên, cặp mắt đảo linh hoạt nghĩ bụng, cậu bắt Kim Tuệ Nhi chờ đợi như vậy, không cần biết vì lí do gì, cô đều sẽ đem cậu xé thành từng mảnh nhỏ đem lên hấp xào nêm nếm, sau đó mang cho chó ăn. Nghĩ đến đây Hoàng Siêu chợt rùng mình, cậu mà còn nghĩ nữa nhất định sẽ đem lòng hận thù Kim Tuệ Nhi mất.
Hôm nay Hoàng Siêu rất hào phóng, chạy đến một con xe vô cùng xinh đẹp, đây chính xác là đồ cổ quý hiếm, được lưu truyền qua mấy đời tổ tông nhà cậu.
“Xe máy kia của cậu đâu?” - Tô Hân nhìn chiếc xe trước mặt, giấu đi hoảng hốt.

“À, hôm nay đặc biệt dùng con này đến rước cậu, để cậu thử cảm giác sử dụng đồ cổ với tớ đó a” - Hoàng Siêu nhe răng.
Cả hai ngồi trên xe, chiếc xe mới tinh tươm với màu nâu sẫm, hai bên dính một ít đất ướt, cảm giác thật sự rất chân quê. Chiếc xe hùng dũng vừa đi vừa phát ra tiếng kêu ngộ nghĩnh “tạch tạch tạch”, một đoạn lại “hịch” một cái làm Tô Hân đỏ cả mặt mày.
Đến khúc đường dốc, Hoàng Siêu lao thẳng vào, hứng thú lắc lắc tay lái, bánh xe chợt nổ tiếng thật to.
“Nguy rồi, chắc do vỏ với ruột xe còn mới quá, chưa thích nghi được với mặt đường, chúng ta phải đi thay loại cũ hơn mới được” - Hoàng Siêu bày ra đôi mắt tội nghiệp.
“Còn có loại nào cũ hơn hay sao chứ” - Tô Hân gật gật đầu từ thẩm vấn bản thân mình.
Cả hai dắt xe đến một tiệm nhỏ ven đường, bánh xe bị nổ nát bấy, ông chú sửa xe mang ra chiếc ruột xe mềm nhũn, từng miếng cao su ve vẩy linh hoạt, đúng là một kiệt tác, quả thật đồ cổ có khác, nhìn sao cũng vẫn thấy đẹp.
Nhìn thấy quá trình sửa xe có vẻ lâu lắc, Hoàng Siêu đưa ra nhã ý mời tiểu thư đây đi bộ, dù sao thì chỉ còn một đoạn khoảng 4 cây số nữa. Khu vui chơi này tuyệt đối lớn đó a, đi bộ đoạn đường ngắn như vậy thì sao phải nề hà. Hoàng Siêu càng thích thú thì Tô Hân càng tỏ ra hoang mang, nhưng không sao, quả thật đi bộ buổi chiều như vầy cũng có chút lãng mạn, đôi bạn có thể ôn lại ký ức vui vẻ năm xưa.
Đúng là Hoàng Siêu đã ôn lại ký ức hồi đó, về vụ Tô Hân mải mê chạy theo cậu chụp ảnh mà ngã nhào xuống ao cá cạn nước, hai chân quơ quào loạn xạ tìm điểm tựa để đứng dậy. Lúc ấy nếu không có Hoàng Siêu, Tô Hân không biết còn anh hùng nào có thể nắm hai chân mình kéo dậy được nữa. Khi đó gương mặt Tô Hân ngũ quan hòa tan, làn da bị bùn làm cho ngâm ngâm bạc bạc tựa như các người đẹp châu Phi vậy, Hoàng Siêu khoanh tay, lắc đầu chạch lưỡi, tiện thể cầm máy ảnh làm vài kiểu nhớ đời, cậu thật ra có ý tốt, muốn Tô Hân sau này lớn lên cũng phải mỉm cười thích thú khi nhìn vào những tấm ảnh ấy.Tô Hân nghe Hoàng Siêu nhắc lại kỷ niệm đẹp đẽ ngày nào, tay chân bắt đầu thấy bủn rủn, cũng phải, tuổi thơ đáng nhớ như vậy, nhắc lại ai mà không mắc cỡ cho được. Tô Hân ngẫm đi ngẫm lại, lúc đó Hoàng Siêu rõ ràng khen mình té bùn rất xinh đẹp, nhưng bây giờ nhắc đến lại khoái chí cười to, cậu ta là có ý gì.

Nhìn thấy tâm tình vui vẻ của Hoàng Siêu khi nhắc về chuyện cũ với mình, Tô Hân không nỡ lòng nào bắt cậu dừng kể. Chắc chắn Hoàng Siêu đã xem cô là mối tình đầu khó quên. Bởi vậy, mỗi khi Hoàng Siêu cười to một tiếng, Tô Hân lập tức hưởng ứng bằng một tràng cười to hơn gấp đôi.
Càng ngày Hoàng Siêu càng nhanh chân, cậu điêu luyện cầm máy ảnh lia đủ hướng, chụp đủ kiểu, có điều nảy giờ vẫn chưa thấy yêu cầu Tô Hân tạo dáng trước ống kính.
“Này, cậu không muốn chụp tớ sao?”
“Không phải, cảnh ở đây không đẹp, chụp cậu ngoài đường như thế này chẳng phải ví cậu như cỏ dại héo úa, mọc tùy tiện bên đường mặc cho người khác cố gắng tiêu diệt hay sao? Lát nữa đến nơi tớ sẽ chụp cậu thật nhiều” - Hoàng Siêu nói như thuộc kịch bản.
“Cũng đúng, cậu thật hiểu lý lẽ và tâm ý con gái” - Tô Hân nhảy chân sáo theo Hoàng Siêu.
“Đến rồi, hôm nay chúng ta sẽ chơi trò này, giảm áp lực rất tốt đó a” - Hoàng Siêu hất mặt lên chiếc đu quay sừng sững trước mặt.
Tô Hân trố mắt nhìn khắp chiếc đu, nhìn ra mọi người xung quanh, mặt mày tái xanh. Hoàng Siêu thầm nghĩ đem mặt dày này mà cắt ra chắc không còn giọt máu.
“Cậu lên đi chứ, còn nghĩ ngợi cái gì, hay cậu chê trò này tầm thường, tớ không có tiền để mời cậu chơi trò khác hay hơn. Nếu vậy lần sau tớ không bắt cậu đi chơi với tớ nữa”
Tô Hân đưa hai tay bối rối khua qua khua lại: “Không, không, cậu quên tớ rất sợ độ cao sao?”
“Ngay cả chính bản thân mình cậu còn không thể vượt qua...” - Hoàng Siêu mặt mày đanh lại, nhìn thẳng.

“Được, tớ sẽ thử một lần” - Tô Hân tỏ ra mạnh mẽ, thực ra yếu đuối ai xem.
Hoàng Siêu nắm tay Tô Hân kéo đến chiếc đu, làm điệu thích thú lắm, sau đó y như sực nhớ điều gì: “Hay là cậu chơi một mình nhé, tớ còn phải cầm máy ảnh, ở đây không có chỗ gửi, tớ dưới này sẽ cổ vũ cậu, yên tâm, đu quay quay tốc độ không nhanh như tàu lượn đâu“. Nói rồi chưa đợi Tô Hân ý thức được, Hoàng Siêu đẩy Tô Hân ngồi trên ghế, tận tâm cài dây bảo hộ cho cô. Chưa được 2 phút sau, đu quay bắt đầu dịch chuyển.
Ngoại trừ Tô Hân thì xung quanh một bề im lặng, mọi người trẻ nhỏ, trẻ vừa, trẻ không vừa gì cũng nhắm mắt tận hưởng. Tô Hân không thể hợp tác rồi, vừa nhích một đoạn cô đã la hét thất thanh, mặt mày không còn tái mét nữa mà bắt đầu có máu rồi, may quá, da mặt đã có màu, Tô Hân này là đang mắc cỡ nữa sao, gương mặt đỏ ửng.
Hoàng Siêu đưa cao ngón tay cái, kêu tên Tô Hân rồi môi mím chặt, ý nói cô ấy tuyệt vời lắm! Tô Hân chưa kịp khép miệng lại thì Hoàng Siêu đã làm vài kiểu ảnh cô há mồm la hét. Biểu cảm này tuyệt đối “mỹ lệ” đó a. Tô Hân hầu hết mọi tình huống đều có thể tỏ ra thùy mị hiền ngoan, có điều khi la hét thì như phù thủy trên cao xanh thống trị cả thế giới.
Cơ mặt Tô Hân rõ ràng rất linh hoạt, khi này giận dữ bực tức, phù thủy hay ác ma cô đều có thể biến hình. Đúng vậy, cô rất muốn ăn tươi nuốt sống nhà phát minh vĩ đại nào đã sáng tạo ra chiếc đu quay có thể khiến con người ta mất hết tính người này.
Đợi đến lúc Tô Hân được đáp xuống trần thế, máy ảnh của Hoàng Siêu đã đầy đủ các loại hình. Cậu bộ dạng hối lỗi: “Tớ xin lỗi, tớ không biết cậu lại sợ đến như vậy. Cậu mệt rồi, không thể cùng tớ đi bộ, hay là gọi thầy đến đón đi”
Tô Hân vừa muốn nôn vừa lắc lắc cái đầu, cô ta thật sự muốn đi bộ hay sao?
“Được, dù gì cũng chỉ có mấy cây số, đi lại đoạn đường lúc nãy thôi mà, trời tối vắng người, trăng thanh gió mát, đường sá yên tĩnh...”
Hoàng Siêu còn đang tung hứng thơ văn thì Tô Hân thở hồng hộc: “Ba à, đến khu vui chơi số 8 rước con nhé, nhanh nhé!”
“Vậy tớ đi trước nhé, tớ đi bộ chắc lâu lắm mới tới, cậu ngồi đó nghỉ mệt đợi thầy đi” - Hoàng Siêu vừa nói vừa cầm chiếc máy ảnh vẫy vẫy chào tạm biệt. Ra tới cổng liền đưa tay vẫy taxi, một mạch về tới nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui