Chỉ Vì Gặp Cậu

Cả lớp cứ như vậy chọn tổ trưởng của từng tổ, công việc giữ trật tự kỷ luật sẽ giao cho Kha Thanh Hạo.
Còn một vị trí cuối cùng, đội trưởng văn nghệ, thể thao. Dương Khả chưa kịp chỉ định một ai thì cửa lớp mở tung. Bóng dáng cao lớn hiên ngang bước vào, cậu con trai đi ngang trước mặt Dương Khả, vẻ mặt bày ra trên dưới năm phần tôn kính, rồi tùy tiện tiến đến chỗ ngồi.
Kim Tuệ Nhi đang cấm cuối viết danh sách cán bộ lớp, bị một âm thanh chói tay làm giật hết cả mình. Trong giây phút ngắn ngủi ý thức được có ai đó vừa ngồi xuống cạnh mình, chẳng những vậy còn đập cặp sách lên bàn làm bay mất sấp giấy danh sách lớp, Tuệ Nhi quay qua khua tay hất chiếc cặp tên kia xuống đất, tiện thể quăng qua ánh mắt sát khí chết người.
Hứa Thiên cơ mặt đang bình thường bất chợt căng lên, nghiếng răng quay qua nhìn Kim Tuệ Nhi:
- Cậu vừa làm gì?
- Không thấy sao còn hỏi.
- Ai cho cậu tùy tiện như vậy?
- Vậy tại sao cậu tùy tiện ngồi vào đây mà không xin phép tôi?
E hèm... Tiếng Dương Khả vang lên xóa tan không khí căng thẳng trước mắt, thay vào đó là không khí căng thẳng hơn gấp bội phần: “ Các anh chị vào đây để học hay cãi nhau? Nếu thích cãi có thể đi ra ngoài. Tôi cho phép.”
Cả lớp nhanh chóng thu về ánh nhìn không vừa lòng với hai con người dưới lớp, nhìn thẳng lên Dương Khả: “Không sao, cô cứ tiếp tục ạ!“.
Dưới này hai con người dùng tâm khí của mình mà tranh đấu, không ai nhìn ai. Hứa Thiên vừa cuối xuống nhặt chiếc cặp, chưa kịp đặt nó lên bàn đã nghe tiếng Dương Khả.
- Em vừa vào có phải Hứa Thiên, học sinh còn thiếu của danh sách?
- Vâng, có gì sao ạ? - Tay nhè nhẹ đặt cặp lên bàn, mắt nhìn như không nhìn người đang nói.

- Được. Em sẽ làm trưởng văn nghệ, thể thao. Từ nay đại diện tôi sắp xếp những hoạt động cho lớp.
- Tại sao lại là em? - ánh mắt ngưng trệ.
- Tôi thấy em thích hợp. Không bàn cãi thêm, cứ vậy mà làm - Dương cứng rắn.
Hứa Thiên nghe qua ù ù lỗ tai. Trước giờ chưa bao giờ lo những chuyện vặt vãnh không ra gì như thế này, nay lại bị đày ải. Cô lấy đâu ra cái quyền buộc tôi làm điều cô thích. Hứa Thiên tuy ấm ức nhưng nhanh chóng quên đi, quay lại chiến đấu với người bên cạnh.
Kim Tuệ Nhi ngồi đó thừa tinh tế để cảm nhận được tên kia ghét những công việc này như thế nào, nhân tiện chưa nguôi giận mà bồi thêm vài câu nói:
- Đội trưởng văn nghệ, sau này chúng ta sẽ tham gia MÚA, phải nhờ cậu chỉ dẫn nhiều rồi - Kim đanh đá nhấn mạnh từ múa như tạt vào mặt Hứa Thiên một gáo nước lạnh.
- Không sao lớp trưởng à, tôi còn phải nghe lời cậu, nếu công việc của một lớp trưởng nhiều quá, có thể nói với tôi một tiếng, nhất định không nề hà mà giúp đỡ - Hạo Thiên nhanh mắt nhìn qua danh sách cán sự, biết Kim Tuệ Nhi sẽ làm lớp trưởng, công việc này vốn để người khác đày ải, không nương tình quăng cho Kim tiểu thư câu nói trêu ngươi.Hai người cứ như vậy, như nói như không lời tuyên chiến. Phải, thời gian còn dài, để xem ta hành hạ ngươi như thế nào, cả hai thầm nghĩ.
Dương Khả thấy mọi thứ có vẻ ổn, đập nhẹ tay xuống bàn hỏi vấn đề cuối cùng: “Chỗ ngồi như thế này đã ổn rồi chứ?”
Kim Tuệ Nhi giật mình đứng phắt dậy: “Thưa cô...”
Lời chưa kịp nói ra đã bị Hứa Thiên chặn lại: “Thưa cô, ổn hết rồi ạ!”
- Được, các em cứ từ từ mà làm quen với nhau, ngày mai chính thức vào học, nên nhớ đi học đúng giờ, đồng phục lát nữa đến phòng giáo vụ để nhận. Nếu đã rõ các em có thể ra về.
- Vâng, chào cô ạ!
Kim Tuệ Nhi vẫn chưa hết bực tức, quay qua dùng tay cấu xé người bên cạnh:

- Là cậu cố tình phải không? Tôi tuyệt đối không ngồi chung với người như cậu.
- Đúng, là tôi cố tình đó, thì sao? Chấn Hoa nội quy nghiêm minh, chắc cậu cũng biết, lời cô Dương đã nói ra, cậu dám cãi lời.
- Tôi trước giờ chưa gì là ko dám - Tuệ Nhi quát vào mặt Hứa Thiên, sau đó gom góp hết đống giấy, cuối xuống cầm lấy cây đàn, nhanh chóng bước ra cửa.
Hứa thiếu gia ngoài mặt tỏ vẻ thỏa mãn nhưng trong lòng vô cùng bực dọc, chỉ muốn bóp cổ đứa con gái lưu manh, lòng dạ hẹp hòi ấy!
Không nghĩ nhiều nữa, cũng đến giờ nghỉ trưa, chắc hẳn bọn Quách Kinh và Hồ Gia Minh cũng vừa tan lớp, đi giải tỏa với bọn họ vậy!
Nghĩ rồi Hứa Thiên lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại cao cấp hàng giới hạn, dò tìm số điện thoại Quách Kinh, chưa kịp nhấn nút, trước mặt đã bị bao trùm bởi ba thân ảnh, là Châu Băng, Quách Kinh, Hồ Gia Minh. Thấy bạn gái đến tìm mình, đã vậy còn hiểu ý dắt theo hai chí cốt, cơ mặt Hứa Thiên giãn đi nhiều, cùng bọn họ đến quầy rượu gia đình quen thuộc.
( Quầy rượu gia đình: quầy rượu cao cấp, thiết kế riêng cho gia đình.)
Bốn người bọn họ dường như đã rất quen thuộc với quầy rượu cao cấp này. Trước kia dù vui hay buồn, trời mưa hay trời nắng, hễ rãnh rỗi là họ lại cùng nhau lui tới quán này. Họ bước vào quán, chỉ một cái ngoắc tay cũng đã có trên dưới mười người đứng hàng dài chờ phục vụ.
- Tiểu Băng à, hôm nay tâm trạng bọn tôi ko tốt, cậu uống với chúng tôi chứ? - Hồ Gia Minh lên tiếng.
- Còn phải hỏi lại Hứa thiếu gia đây. - Châu Băng cười như không cười quay qua nhìn Hứa Thiên chọc ghẹo.
Hứa Thiên thờ ơ hất mặt: “Tùy em.”
Vậy là chưa đầy năm phút sau đó, tất cả những món ăn ngon và những loại rượu thượng hạng nhất nơi này được bày ra trước mắt bọn họ. Vẫn là Châu Băng hiểu chuyện, đưa tay rót rượu vào ly cho ba đại thiếu gia trước mặt mình, không quên nháy mắt chọc ghẹo: “ Nói xem, hôm nay ai đã to gan chọc ghẹo hai đại thiếu gia các người“.

Nói đến Châu Băng, cô đường đường là một tiểu thư, xuất thân trong một gia đình giàu có. Mối quan hệ giữa gia đình của cô và Hứa Thiên chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ “Môn đăng hộ đối“. Là đối tác của Phong Mẫn, hai bên luôn cùng giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác qua lại. Ngoài việc là bạn bè trên thương trường, gia đình hai bên tình cảm khắng khít, song hành trên mọi mặt trận.Nhan sắc của Châu Băng nghiêm túc mà nói thì không thể mang ra bàn cãi, từ nhỏ đã được chăm chút rất nhiều, học hành thuộc dạng trung bình, không hơn ai, cũng ko phải kém cỏi. Cách hành xử với mọi người xung quanh không chê vào đâu được, hiểu biết lễ độ, đặc biệt là khi đi chung Hứa Thiên.
Vào lớp mười, cô được ưu ái vào thẳng một trường cấp ba đào tạo trên nền tảng quốc tế, là nơi mà không phải có tiền là vào được, buồn cười ở chỗ, điều kiện quan trọng sau tiền bạc là mối quan hệ. Như vậy tính ra, tài năng chỉ là cái cỏn con đứng sau hàng ngàn điều cỏn con khác. Xã hội thượng lưu bấy giờ là như vậy.
Hứa Thiên, Châu Băng, Quách Kinh và cả Hồ Gia Minh gặp và chơi chung với nhau lúc mười hai tuổi, khi cả bốn cùng vào lớp sáu. Ba thiếu gia cùng một tiểu thư hợp về mọi thứ, có thể nói sinh ra để trở thành bộ tứ hoàn hảo như thế này.
Ngoại trừ Hứa Thiên, ba người kia đều mắc chung một khuyết điểm, sung sướng đã quen, không thể nào chịu nổi cực nhọc. Bước ra đường dính phải một hạt mưa, họ tất nhiên được nghỉ học học tuần liền. Phong cách và cuộc sống của những người nhà giàu nứt vách như vậy đôi khi có những thứ điên rồ mà người bình thường không thể nào hiểu được.
Lại nói đến chuyện hiện tại, ba người bọn họ cứ như vậy trò chuyện, chọc ghẹo nhau, kể nhau nghe hàng tá những thứ bực dọc ở trường, duy chỉ có một người dáng vẻ trầm tư, ngồi uống lấy uống để, chính xác là không nghe được điều gì từ cuộc trò chuyện của ba người kia.
- Anh có chuyện gì à? - Châu Băng lên tiếng.
- ...
- Hứa Thiên - Châu kiên trì.
- Hả? - Hứa Thiên quay lại, biểu tình ngơ ngác.
- Anh có chuyện gì vậy? Sao không cùng bọn em nói chuyện?
- À, chỉ là thể trạng anh hôm nay không tốt.
Hai tiểu tử kia được một trận phá lên cười. Hứa Thiên xưa nay vốn thể lực tốt, chưa bao giờ bày ra vẻ mặt mệt mỏi, vậy mà hôm nay lại chính miệng nói câu thể trạng không tốt. Hứa Thiên, cậu trêu bọn tôi à!
Khác với suy nghĩ ba người còn lại, Hứa Thiên vẫn giữ nguyên cơ mặt khó chịu, suốt buổi không nói tiếp lời nào.
Hứa Thiên trong lúc đó chỉ nghĩ mãi một chuyện, cô gái ngang ngược ở lớp sáng nay, rốt cuộc mình đã từng gặp ở đâu, tại sao hôm nay gặp lại có cảm giác thân quen đến lạ?
Ăn uống trò chuyện mãi thì trời cũng về chiều, bốn người họ tạm biệt nhau về nhà, Hứa Thiên luôn có nhiệm vụ tất yếu là đưa Châu Băng của cậu trở về.

Trên đường về nhà, chỉ có Châu Băng bô bô nói chuyện, kể hết chuyện trên trời dưới đất, Hứa Thiên bên cạnh gật gù, tỏ vẻ đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra tâm tình đang ở tận phương nào.
Đến trước cửa nhà, Hứa Thiên bước xuống mở cửa cho Châu Băng, trước khi về cả hai không quên tạm biệt nhau bằng nụ hôn má như thường lệ.
Hứa Thiên một mạch lái xe về nhà, đi thẳng lên phòng của mình, xem người còn lại như là không khí.
Hứa Phong biểu tình giận dữ, dù ba năm nay đã quen với cảnh tượng này nhưng vẫn không thể nào chấp nhận. Thằng tiểu tử kia dù gì cũng là con trai ông, tại sao lúc nào cũng thể hiện thái độ tuyệt đỉnh vô lễ.
Nghĩ rồi ông không chần chừ ra lệnh cho Đại Thành - quản gia của gia đình ông, gọi Hứa Thiên xuống phòng khách nói chuyện.
Hứa Thiên mười lăm phút sau mới uể oải bước xuống, ngồi phịch xuống ghế, thản nhiên cầm ly nước uống ực vài ba ngụm.
- Ba có chuyện gì quan trọng sao?
- Tại sao lúc nào mày cũng là thái độ này?
- Thật sự là ba không biết hay trí nhớ ba không tốt, có thể dễ dàng quên hết mọi chuyện như vậy? - Hứa bất bình.
- Hứa Thiên à, chuyện của mẹ con hoàn toàn không liên quan Hứa tổng. - Đại Thành không chịu được mà chen ngang.
- Chú không cần phải bênh vực ông ta, tự cháu có mắt.
- Được. Là mày có hiếu, luôn tìm cách trả thù cho mẹ mày. Vậy thì bây giờ mày muốn gì, nói ra để tao đáp ứng? - Hứa Phong giận dữ.
- Chỉ cần ông để tôi yên.
Nói rồi Hứa Thiên đứng dậy bước một mạch lên phòng, trước đó không quên gửi lại Hứa Phong ánh mắt sát khí như nhắn nhủ rằng, ông vốn không có quyền để đáp ứng điều gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui