Chàng trai ngồi khuất trong bóng tối vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe ông quản lí kể lại từng chuyện về quá khứ Hắc Dạ, phá sản,biểu diễn trên sân khấu, rồi rời khỏi hộp đêm…
Dường như cũng đơn giản lắm thôi, nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh ấy mà nghĩ, lòng Vạn Tình không khỏi se thắt lại. Y cũng biết được chút ít chuyện về Hắc Dạ thông qua người bạn cũ của hắn, thế nhưng những việc xảy ra sau ấy khiến y dần nảy sinh một thứ nghi hoặc, điều nghe được từ người bạn của Hắc Dạ khi đó chắc gì đã là sự thật.
Hắc Dạ là một người khôn ngoan sắc sảo đến thế, làm sao lúc ấy không phát hiện ra mình đã điều tra hắn được?
Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, Vạn Tình không khỏi thở dài não nề. Họ đấu nhau năm lần bảy lượt, mỗi một lần y ngỡ mình đã chiến thắng rốt cuộc lại thảm bại. Lẽ nào cả đời này y cũng chả có cách nào thắng nổi Hắc Dạ ư?
Dẫu cho lúc ở trên tàu ngoài mặt thì y đã thắng đấy, nhưng chỉ mình Vạn Tình hiểu thấu rằng y đã thua, thua te tua thảm hại, cam tâm tình nguyện mà chịu thua.
Con người chịu sự kiểm soát của ý thức và tiềm thức. Thế nhưng nếu nhìn nhận từ gốc từ rễ mà nói, thì hành động và cảm xúc của con người lại chịu sự khống chế của những khát khao sâu kín. Vạn Tình nào có khác vậy. Ngoài mặt y tỏ ra hận Hắc Dạ, song trong lòng lại không kiềm chế nổi bị người đàn ông kia cuốn hút đến đắm đuối. Con người sống trên cõi đời này đều là vậy, miệng thì cứ nói ghét cay ghét đắng, ấy vậy mà sâu tận nơi tâm khảm lại không tự chủ bị hấp dẫn.
Tiềm thức này, thật khiến Vạn Tình sầu não khôn nguôi, chả thế thì y đã không dằn lòng chẳng đặng tới hộp đêm Hắc Dạ từng làm việc, muốn biết rõ tường tận mọi thứ về người đàn ông.
Khi ta yêu một người, sẽ là như vậy đấy, tha thiết có thể rõ hết thảy mọi chuyện liên quan đến người mình yêu, sở thích của người ấy, món ăn ưa thích nhất của người ấy, màu sắc ưa thích nhất của người ấy, nhãn hiệu quần áo người ấy vẫn thường mặc …
Mà khi Vạn Tình từ miệng quản lí biết được Hắc Dạ đã từng là một cậu béo bán rẻ tiếng cười mua vui, ngực y lại không khỏi quặn thắt. Y chỉ hay Hắc Dạ là một người đàn ông kiêu hãnh ngạo nghễ nhường ấy, đâu ai bói ra được sự liên hệ nào giữa một người đàn ông thành công đầy gợi cảm với một thằng béo bán rẻ tiếng cười trong hộp đêm. Thay đổi đến thế, đã thấm đẫm biết mấy đắng cay cùng gian khổ.
Lòng Vạn Tình có chút rối bời, y biết càng nhiều, càng phát hiện bản thân mình mù tịt, trong đầu cứ mãi văng vẳng câu nói Các người căn bản đâu hề hiểu ta…
Đến giờ phút này rồi, Vạn Tình mới thực sự bắt đầu hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy của Hắc Dạ.
Đúng vậy, bọn họ đều vỗ ngực tự xưng yêu người đàn ông, nhưng nào từng nghĩ rằng phải tìm hiểu Hắc Dạ, phải thâm nhập sâu vào nội tâm hắn. Bọn họ không hề biết Hắc Dạ từng là một cậu bé khờ khạo ngốc nghếch hiền khô, cũng không hề biết Hắc Dạ ban đầu đâu hề có được tạng vóc và khí chất tuyệt mĩ đến vậy, cũng không hề biết trong thời dậy thì mẫn cảm nhất, một mình Hắc Dạ đã sống với gánh nặng trên vai …
Như thể vừa thoát khỏi bóng đêm u mê, Vạn Tình đã thấm thía sự bất đắc dĩ và nỗi sầu khổ đè nghiến lên vai ấy. Nào ai trời sinh đã muốn hóa thành một kẻ ác ôn hung hiểm, nào ai trời sinh ra đã là quỷ dữ.
Y cũng từng kinh qua những biến cố trong gia đình, nên càng thấu hiểu nỗi khổ đau mà Hắc Dạ phải nếm trải thời niên thiếu, huống chi cái thời điểm ấy bên Hắc Dạ nào có ai có thể giúp đỡ, gặp phải kẻ nào kẻ nấy cũng chỉ toan tính lợi dụng hắn.
Nên rốt cuộc thì, hắn đã sa ngã mất rồi.
Cánh chim bị bẻ gãy tuột khỏi thiên đàng, mang theo vết thương không cách nào phục hồi sa xuống địa ngục ngùn ngụt lửa cháy.
Vạn Tình đánh mắt về phía gã đàn ông ngồi cạnh quản lí. Cũng bằng tuổi với Hắc Dạ đấy, nhưng tìm không ra được tí tẹo khí chất gợi cảm của tuổi trưởng thành, khắp trên người Tiểu Quỳ chỉ thấy, sự tha hóa cùng mùi nồng nặc của phấn son.
Hắc Dạ thực sự đã sa ngã, nhưng người đàn ông ấy tựa như một thiên thần gãy cánh, mãi mãi cao quý không bao giờ chịu cúi thấp đầu mình, dẫu có ở trong địa ngục, cũng phải chọc trời khuấy nước một phen, tuyệt đối không hề hèn kém như Tiểu Quỳ tầm thường trước mặt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt lạnh cóng của Vạn Tình, trống ngực Tiểu Quỳ đập loạn nhịp. Gã chỉ hay Hắc Dạ giờ đây đã ở vị trí vượt trội hơn người, nhưng không lý giải nổi sao lại có người đến hộp đêm tìm hiểu quá khứ của Hắc Dạ. Mà cứ nghĩ đến việc bản thân mình đã từng đẩy Hắc Dạ vào trong hố lửa, gã tột độ sợ hãi chàng trai ở trước mặt.
Chẳng hiểu tại sao, gã cứ luôn có cảm giác mãnh liệt rằng giữa chàng trai trước mặt và Hắc Dạ tồn tại một thứ quan hệ không hề bình thường, nhưng trong giây lát, gã không thể đoán ra được.
Nhìn Tiểu Quỳ im re cúi gằm đầu không dám ho he gì, Vạn Tình mở miệng: “Ta biết trước kia anh đã giới thiệu Hắc Dạ vào đây, chuyện của anh ta và anh hơn mười năm trước ta không căn vặn nữa. Có điều, ta muốn biết tại sao anh lại bội bạc anh ta?”
“Tôi… …” Tiểu Quỳ ậm à ậm ừ hồi lâu.
“Nói đi, ta sẽ không gây khó dễ cho anh.” Vạn Tình rút khỏi túi áo một chiếc thẻ tín dụng, đặt trên bàn.
Tiều Quỳ thoáng nhìn chiếc thẻ tín dụng, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi mới nói ra sự thật: “……..Tôi đố kị với cậu ta.” Sau khi nín lặng trong giây lát, gã nói tiếp: “Cậu ta đối xử với tôi tốt lắm. Khi đó những người khác đều chê tôi nghèo chê tôi dốt, đều hiếp đáp tôi, chỉ có mình cậu ta nói chuyện với tôi, chơi với tôi. Thế nhưng tôi không hề cảm kích, tôi…tôi cảm thấy cậu ta đang thương hại tôi, tôi không cần sự thương hại của cậu ta! Một ngày nào đó tôi sẽ có nhiều thật nhiều tiền hơn cậu ta! Cho nên sau khi biết nhà cậu ta phá sản, lòng tôi thấy thật sung sướng, vì cậu ta cũng chỉ là dạng nghèo hèn như tôi thôi…”
Nói đến đây, giọng Tiểu càng ngày càng líu ríu lại, đôi mắt cứ len lén nhìn sang Vạn Tình.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Chàng trai thình lình đứng phắt dậy đi ra ngoài, để mặc quản lý cùng Tiểu Quỳ còn đang quýnh quý.
Vẫn còn một việc Tiểu Quỳ chưa nói ra, khi ấy Hắc Dạ rời hộp đêm rồi chưa từng quay trở lại, cũng chả hề trả thù gã … Mà gã cuối cùng cũng gặp phải tình cảnh như ngày hôm nay đây, rốt cuộc bị vất bỏ, tuổi trẻ đã tiêu tan rồi, thanh xuân chẳng đủ để nuôi ăn trọn đời.
Vạn Tình vội vã ra khỏi hộp đêm, bỗng nhiên y rất muốn tìm Hắc Dạ, lớn tiếng nói với người đàn ông ấy rằng: Tôi đã biết quá khứ của anh rồi! Tôi không chỉ biết biết được quá khứ của anh, mà tôi còn hiểu được anh, cảm thông với anh, cho tôi san sẻ một chút gánh nặng của anh với, được không?
Chỉ là… y còn có cái tư cách ấy sao?
Quan hệ giữa y và hắn quả thực nhùng nhằng phức tạp quá, đến nỗi đôi bên chẳng biết cất tiếng mở lời sao cho phải.
Ngay khi Vạn Tình đang mâu thuẫn cực độ, còn lần chần chưa biết có nên đến tìm Hắc Dạ hay không thì nhận được điện thoại của Alexandra. Hắc Dạ mất tích rồi. Suốt một tháng nay không thấy bóng dáng của người đàn ông kia đâu, không đến công ty, cũng không trở lại căn nhà sống chung với Ngô Hạo An.
Thật khó hiểu. Thế nào cũng thấy hơi bất thường. Hơn nữa còn nghe tin trong bang của Hắc Dạ có kẻ phản bội, Vạn Tình và Alexandra không khỏi nghĩ đến tình huống xấu đã xảy ra.
Bọn họ nên làm gì bây giờ? Đi tìm Hắc Dạ ư?
Ai có thể cam đoan đây không phải cái bẫy Hắc Dạ bày ra cho họ. Nhưng rồi, cũng bởi tác động của những khao khát sâu kín, sau khi cân nhắc chàng trai vẫn quyết định, dẫu có là cái bẫy vẫn cứ phải nhảy vào, chẳng phải lần nào họ cũng thua đó sao?
Mà bây giờ câu hỏi đặt ra trước mặt họ là họ biết tìm người đàn ông ở nơi nào, càng không biết người đàn ông còn sống hay không.
Nghĩ về vấn đề này, Vạn Tình và Alexandra đều đi đến thống nhất, muốn tìm tung tích của Hắc Dạ trước hết họ phải tìm một người đã, cái người còn hiểu Hắc Dạ hơn cả họ, cái người đã cùng Hắc Dạ đầu gối tay ấp bao ngày, cái người…. vừa là địch nhân vừa là tình nhân mà bọn cũng chẳng ưa gì cho cam _____ ___ Ngô Hạo An.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...