Các người không xứng nói yêu…
Chỉ nghe một câu cực kì đơn giản của Hắc Dạ thôi, chẳng hiểu sao ngực Alexandra lại bị thứ gì đó đè nghiến cho đau đớn. Anh không thể lí giải nổi vì nhẽ gì mà tình cảm của mình lần nào cũng đều dễ dàng bị Hắc Dạ tác động như vậy. Chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, cũng đủ để làm tim anh rộn rạo.
Dường như không muốn đào khoét sâu vào vấn đề đầy đáng sợ và khiến mình rối bời này, Alexandra dùng lời nói để lái sự chú ý của bản thân đi nơi khác, anh nhìn người đàn ông nằm im bẵng trên giường, sẽ cười, hỏi: “Anh có biết làm thế nào tôi có thể thần không biết quỷ không hay vào được phòng anh không?”
Thấy Hắc Dạ không có bất kì phản ứng gì, Alexandra khẽ híp mắt, đi đến bên cạnh chiếc tủ quần áo trong phòng, đưa tay gõ lên cánh cửa chiếc tủ bằng gỗ của Hắc Dạ: “Con đường này vốn được thiết kế để chạy trốn trong những tình huống đặc biệt, ra khỏi con đường này sẽ xuống dưới tàu thủy. Nơi đó có vài cái thuyền chiến nhỏ, thậm chí cả mấy chiếc tàu ngầm cỡ bé. Chúng ta giao dịch toàn là phi pháp, nhược bằng gặp phải cảnh sát, đây chính là pháp bảo[1] để trốn thoát của chúng ta.”
“Tôi vào từ đây.” Alexandra xoa xoa cánh cửa, vừa lạnh lùng cười bảo: “Lại quên không cho anh biết, con đường này chính Vạn Tình chỉ cho tôi đấy.”
Alexandra nhìn về phía Hắc Dạ, sắc mặt người đàn ông nằm trên giường đã ửng hồng. Khi nghe thấy anh nhắc đến Vạn Tình, Hắc Dạ mở choàng mắt.
“Xem ra anh kinh ngạc lắm. Mong rằng chuyện tiếp theo tôi nói cho anh cũng không khiến anh phải hốt hoảng quá.” Alexandra chậm rãi đi về phía giường, tựa như một con mèo tao nhã, đang rình rập con mồi của nó.
Alexandra mờ ám và dịu dàng mơn trớn sống lưng nhẵn mịn của người đàn ông, ánh mắt càng thêm u tối vài phần, giọng nói lại quá mức trầm thấp: “Vạn Tình sắp đến rồi. Đến nơi này, đến bên anh.”
Người đàn ông trợn trừng mắt nhìn Alexandra, rất lâu sau mới rít ra một câu khỏi kẽ răng: “Các người không được phép làm vậy.”
Trong ngần mắt kia chất chứa căm phẫn, không cam lòng, uất ức, cùng đau đớn, giống như một nhát kim đâm phập vào ngực Alexandra.
Alexandra xoay người, không nhìn thẳng vào mắt Hắc Dạ nữa. Anh không thể lại dao động, anh không được nảy sinh một chút xót thương nào với người đàn ông này …Tuyệt đối không!!!
“Rốt cuộc ta đã làm gì sai mà các người phải đối xử với ta như vậy? Định trả thù ư?…Ha ha ha!” Hắc Dạ vừa thở hổn hển vừa cười ha hả: “ Lẽ nào trên cái thế giới này chỉ có một mình ta là kẻ xấu sao? Ta phản bội mi? Ha ha ha! Nực cười!!! Alexandra, mi có dám khẳng định một trăm phần trăm với ta rằng lúc ấy mi ở bên ta, chẳng hề mảy may nghĩ ngợi gì đến việc lợi dụng ta không?”
“Giờ có nói gì cũng vô ích thôi.” Alexandra vẫn xây lưng về phía Hắc Dạ.
Người đàn ông bắt đầu rơi vào cơn cuồng loạn, trong đó trộn lẫn chút phẫn uất chôn giấu đã lâu cùng một phần ảnh hưởng của thuốc, Hắc Dạ tiếp tục gào rống: “Đồ chó má! Mẹ nó, đều là lũ chó má cả! Các người là một lũ khốn nạn! Một lũ điên! Lũ thần kinh! Lũ lợn đầu toàn cặn bã!” Người đàn ông không ngừng tru tréo chửi rủa, tiếng thở dốc nặng nề cũng ngày một lớn hơn.
Alexandra hiểu rõ, Hắc Dạ đã dần không thể chống đỡ được rồi, thậm chí ngay cả những tiếng chửi bới không ngừng bật khỏi miệng cũng có phần run rẩy.
Người đàn ông này đang sợ hãi, ranh giới địa ngục đang cận kề.
Chợt một tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa kín mít của chiếc tủ quần áo mở ra. Mái tóc buông đến vai, làn da trắng ngần, chàng trai tuấn tú từ bên trong bước ra trông càng thêm nhuần nhã vài phần, sự trào phúng trong giọng nói vẫn cứ y nguyên như mọi khi: “Bọn ta là lũ khốn nạn, là lũ lợn, vậy cái kẻ bị lợn đè ra như anh là thứ gì hả?”
Alexandra liếc Vạn Tình, lặng thinh đứng một bên.
Vạn Tình nhìn người đàn ông quần áo xộc xệch nằm trên giường, buông một lời cảm thán: “Alexandra, mi có thể nhẫn nại thật đấy.”
“Vạn Tình___ ____” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nhìn Vạn Tình, hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn kẻ đã lập ra cái bẫy đang ở trước mặt.
“Người yêu dấu, anh gọi ta cái gì vậy?” Vạn Tình cởi bỏ áo khoác của mình, rồi lại bắt đầu gỡ cúc trên chiếc sơmi “Nhìn thấy ta tráng kiện bực này, anh liền thèm thuồng không chịu nổi muốn mau mau chóng chóng được ta yêu hả?”
“Cút___ ____!!!” Hắc Dạ gian nan rít khỏi miệng một chữ. Quả đúng như lời Vạn Tình, hắn đã dần dần bị ham muốn nuốt chửng, thấy đàn ông trút bỏ từng lớp áo rồi đến thắt lưng ở trước mặt, mỗi một tế bào trên cơ thể hắn đều bị thuốc khuấy động, hắn muốn….Hắn muốn!!!
“Sẽ nhanh lắm thôi anh không còn là Hắc Dạ nữa. Chỉ là một gã phóng đãng hèn mọn, một tên đàn ông không biết thỏa mãn, khao khát bị người ta liên tục đùa giỡn. Anh không cảm thấy hình tượng nhơ nhuốc như thế mới phù hợp với mình sao?” Nụ cười tươi trên khuôn mặt Vạn Tình đông cứng lại, y lạnh lùng nói: “Đừng tưởng chạy đến trước mặt ta hiến dâng thân xác là ta có thể tha thứ cho anh. Lại nói, lần nào anh cũng làm vậy để khiến kẻ thù khuất phục phải không? Dùng thân thể nhơ bẩn này của anh ư?” Chàng trai đưa tay khẽ mơn lên làn da trơn láng của Hắc Dạ.
Chỉ mới bị chạm khẽ vậy thôi, cả cơ thể đã tê dại dị thường, nhưng lại dễ chịu đến lạ. Hắc Dạ cắn chặt khớp hàm, hồi lâu sau mới khốn khổ khẽ cười rộ lên: “Ha ha ha…chẳng phải cái loại không bằng cầm thú nhà mi đang sờ mó thân thể nhơ bẩn của ta đấy sao?”
Hắc Dạ đã chẳng thể chống chọi hơn nữa. Hắn nhìn thật sâu vào Alexandra, rồi nhìn Vạn Tình, sau đó nhắm nghiền mắt lại, miệng khẽ thều thào: “Ta hận các người__ ____”
Vẻn vẹn chỉ có bốn chữ đơn giản thế thôi, nhưng lại khiến cho hai chàng trai ở đây chẳng hiểu sao ngực đều nặng trĩu, một thứ ngao ngán không nói nổi thành lời, tựa như bị một tảng đá mắc kẹt lại trong ngực vậy, đến nỗi khó lòng hô hấp.
Trong phòng đột nhiên lặng bặt, chỉ còn tiếng rên rỉ và thở dốc của người đàn ông đang nằm trên giường. Alexandra và Vạn Tình đều biết, Hắc Dạ đã hoàn toàn bị thuốc khống chế, thế nhưng cả hai đều không hề hành động gì trước.
Qua hồi lâu, người đàn ông trên giường mới mở choàng đôi mắt đã thất thần và mê muội, vừa bắt đầu xé toạc quần áo mình, vừa khẩn nài: “Xin các người …ôm ta…ôm ta!!! Ha __ __”
Alexandra nhìn Hắc Dạ đang ở trên giường không ngừng tự lần vò cơ thể mình. Người đàn ông đã từng kiêu ngạo biết mất, giờ này lại như một gã điếm hèn mọn chẳng có tôn nghiêm…
Anh đi đến, tóm lấy hai chân người đàn ông, xoay người Hắc Dạ lại, khiến hắn nằm sấp quỳ gối trên giường. Kéo cao mông người đàn ông lên, Alexandra cởi bỏ quần mình. Vật lớn thâm tím đã sớm dựng đứng như cây gậy sắt thoắng cái bật ra, nhắm thẳng đến nơi riêng tư của người đàn ông mà thô bạo tiến vào.
Nương theo tiếng nửa như khóc thét nửa như rên rỉ của Hắc Dạ, Alexandra thúc vào cơ thể người đàn ông. Nóng và thật chặt, ấm áp lại dễ chịu đến thế này, khiến anh nhịn không được mà nheo mắt lại.
“A Ô _ ___ ” Nước mắt đau đớn trào xuống hai gò má, người đàn ông túm chặt ra giường màu đen. Nỗi giày vò ban đầu đã nhanh chóng bị tác dụng của thuốc nhấn chìm, chỉ còn những khoái cảm tối chí mạng. Hắn vặn vẹo thân thể, khát khao Alexandra tấn công hơn nữa.
Vạn Tình bên cạnh cũng lần đến giường, nâng đầu Hắc Dạ lên, sau khi nhìn khuôn mặt u muội của người đàn ông, liền đưa thứ dục vọng cũng đã sớm rạo rực của mình cắm vào miệng hắn, lay động: “Ngậm nó, liếm nó đi… ….”
Hết
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
[1] Pháp bảo là thuật ngữ trong đạo Phật, được coi là phép màu nhiệm của nhà Phật hay chỉ vật thờ quý của nhà chùa, nghĩa khá ít dùng là để chỉ phương pháp có hiệu lực, màu nhiệm để giải quyết một vấn đề lớn nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...